21/07/2021
Tối qua khi tôi đang loay hoay ngồi xếp đồ vào tủ lạnh sau khi đi siêu thị về, đột nhiên anh hàng xóm thả cái bịch hai bao ni-lông đầy đồ ngay cửa, nói vọng vào với giọng thở gấp: “Em ơi đồ người ta cho!”. Hỏi ra mới biết là có ai đó người nhà quán hủ tiếu ngoài hẻm, đánh xe rau củ từ dưới Long Khánh (Đồng Nai) lên cứu trợ bà con khu chung cư này.
Mở ra coi thì một bịch đủ các thể loại rau củ, có cả ớt chanh, những thứ đã trở nên xa xỉ với rất nhiều người ở TP Hồ Chí Minh trong đợt phong tỏa này. Bịch còn lại đựng chôm chôm và đòn bánh tét, cũng xa xỉ không kém.
Anh hàng xóm là người tôi biết và đụng mặt nhiều lần, nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ nói chuyện trong hơn 4 năm qua. Thì ra, anh bưng bê chạy lên chạy xuống nhiều lần để chia đồ cho nhiều nhà trong chung cư như vậy, nên mới thở không ra hơi. Nhận đồ từ anh, tôi chỉ biết rối rít cảm ơn.
Chiều nay, anh hàng xóm lại bê từ dưới lên (nhà tôi lầu 3) một bao bự chôm chôm, hình như cũng là từ người ở Long Khánh hôm qua. Anh đặt ngay giữa hành lang, rồi kêu mọi người tới lấy về. Mỗi nhà chia nhau một ít (mà ngó ra thấy cũng nhiều lắm), hỏi nhau xem có nhà nào chưa lấy không, kêu họ tới lấy đi. Hành lang khu chung cư cũ bỗng xôn xao một lúc, đối lập với không khí có phần ảm đạm bao trùm hai lô nhà bên cạnh vừa bị giăng dây hồi chiều.
Thực sự tôi đã không ngạc nhiên, dù không nghĩ là có ngày mình cũng được "cứu trợ" như vậy trong đợt bùng dịch lần này. Bởi vì tôi luôn tin rằng những chuyện như vậy, nếu không phổ biến ở thành phố này, thì còn có thể là ở nơi nào nữa?
Những ngày qua, mạng xã hội ngập tràn những câu chuyện về lòng tử tế, về sự hào phóng, về tình người ở TP Hồ Chí Minh. Tôi thường sẽ không đọc hết những bài như vậy, một phần bởi vì cảm thấy đó là những diễn ngôn hoặc quá đao to búa lớn hoặc quá sến sẩm, một phần bởi vì nhiều quá, đọc không hết.
Tình người ở thành phố này là thứ gì đó rất tự nhiên, rất bình dị và thường sẽ ập vào bạn những lúc bạn không ngờ tới. Như anh hàng xóm, nếu anh không xách đồ chia cho nhà tôi, thì cũng chẳng có vấn đề gì, vì tôi với anh vốn dĩ đâu có quen nhau, hoặc giả nếu anh tốt bụng thì anh cũng chỉ cần lên gọi tôi xuống lấy đồ, chứ chả cần xách giùm làm gì. Nếu bạn sống ở thành phố này với một tấm lòng đủ rộng mở, bạn sẽ cảm nhận được sự hiện diện của lòng tốt, đặc biệt là lòng tốt của người lạ, dù bạn có phải là "người trong câu chuyện" hay không.
Cũng có người đến từ phương xa bảo rằng họ thấy những sự ca ngợi về tình người ở TP Hồ Chí Minh là nói quá chứ thực ra không đến mức như thế. Đúng, tôi vẫn luôn nghĩ là ở đâu có cũng người này người kia, ở đâu cũng có người tốt kẻ xấu. Chính tôi cũng từng gặp những chuyện chẳng vui vẻ nghĩa tình gì ở thành phố này, nhưng đó chính là lý do để nhận ra sự bao dung của những con người sống ở đây. Ngay cả những người xấu tính nhất cũng được thành phố này đối đãi thật lòng, dù bản thân họ có thể sẽ chẳng bao giờ nhận ra điều đó.
Tôi là người miền Trung, học đại học ở miền Bắc và làm việc ở miền Nam. Chúng ta cần phải thừa nhận sự khác biệt về tính cách, về lối sống giữa các vùng miền, để có thể hiểu nhau hơn mà sống, vì cuộc đời này bạn đâu thể chỉ sống với người tốt, phải không? Song nếu được hỏi nơi nào mà sự khác biệt ấy có thể cùng tồn tại, nơi nào người tứ xứ tha hương trên cả đất nước này cùng cư ngụ nhiều thế hệ, hay nói đơn giản là nơi nào "dễ sống nhất", thì bạn lựa chọn tick vào ô nào? Là tôi, tôi sẽ chọn TP Hồ Chí Minh.
Đấy, ở TP Hồ Chí Minh, bạn dù không muốn cũng đôi khi trở nên sến sẩm ẩm ương, nhưng không phải là vì thời tiết đâu. Ở đây chỉ có hai mùa mà thôi: một mùa nóng và một mùa nóng quá trời quá đất. Được cái là hiếm khi oi, cũng giống như tâm hồn phóng khoáng và tấm lòng rộng mở của những người sống ở thành phố này vậy…
Thành phố “bao” thương ơi, vững vàng nhé! Rồi chúng ta sẽ sớm trở lại bình thường.
Cre Lê Vũ Mạnh Via Trung tâm Tin tức VTV24