Khu rừng hoa và thần tiên xanh...
Hãy cẩn thận và chông kẻ tiểu nhân giết lấy cậu ngay tức khắc. Nụ cười của ả làm điên đảo cả luân hồi và thiên mục.
Dù cho cả thế gian này ghét bỏ tôi đi chăng nữa, thì tôi vẫn là chính mình. Không lung lây, không gì cả. Bởi đó là điều đúng chỉ là thế gian này không ai có thể hiểu được tôi nói. Nhìn thấy, nghe thấy thì vẫn vậy, có thể sai hoặc là không gì cả.
Cậu cho tôi từng vần thơ ngọt dịu, từng nét lưu bút tâm can. Một thứ gì đó thật ấm áp, một thứ năng lượng từ cậu.
Một khu rừng già rậm rạp thở ra hơi sương giá rét. Một âm vang bất chợt đọng lại, những chàng kị sĩ từ xứ proser motes thật oai hùng và con ngựa trắng Hinection. Cơn gió âm u của cánh rừng bao trùm của không gian. Thật lạnh lẻo!
Những điều kì diệu xuất hiện trước mặt họ, một luồng sáng ấm áp của những nàng tiên xanh nhỏ bé. Ôi! Một vương quốc xinh đẹp như xứ Moonlight. Những người kị sĩ như bị hút hồn đi mất hết vọng ngữ đôi chút ít. Thật là một điều vi diệu. Hạt bụi vàng và dòng chảy của âm nhạc 432Hz thật mông lung.
Tôi thích cậu:
Tôi thích sự tinh nghịch của cậu, yêu thích cái nụ cười hạt nắng của cậu
...và một trái tim nhân hậu.
Tôi bị giam cầm trong ngục tối của bản thân. Chỉ một màu u tối và quỷ dữ bên cạnh tôi lúc này. Và tôi chợt được đánh thức bởi tiếng gọi của stay gold, ánh sáng của thiên đàng chiếu rọi tôi giáng xuống tâm can tôi. Và tôi đã được sống lại một lần nữa, sống lại sau cái chết lặng thinh của địa ngục...
Sao lại phản bội tình yêu tôi chứ? Tôi khóc rất nhiều là vì cậu. Ngay lúc này tôi chỉ biết chạy đi nơi mà mình không tồn tại. Linh hồn tôi như bị cậu xé xác vậy, những giọt nước đậm mùi cô độc của chính bản thân tôi lúc này. Tại sao...? Tại sao lại như thế chứ?