08/08/2020
Trời mưa bão đi ngoài đường như vầy, xin đừng gặp người quen.
Đó là ông cụ bán vé số hay ngồi góc Minh Khai gần bệnh viện Từ Dũ. Ông cụt chân, bên cạnh luôn dựng một chiếc xe có cây dù. Nhà ông ở quận 9 nhưng ngày nào cũng tự chạy xe lên đây ngồi bán. Nắng gắt thế nào cũng chẳng chói chang được bằng nụ cười của ông. Phải, nếu không có xấp vé trước mặt, chỉ nhìn nụ cười, hẳn ai cũng nghĩ ông sống cuộc đời sung túc lắm. Nhưng mà nếu có nể phục thì mình chỉ nể những người như ông, nghịch cảnh cỡ nào vẫn giữ sự lạc quan tích cực.
Người quen thứ hai mình không bao giờ muốn gặp trong đời, là cậu bé mặt mày sáng sủa, nhưng liên tục quỳ lạy dập đầu xuống đất chỉ để xin 200,000. Mình đoán chắc đi đâu rớt tiền không dám về, lại không biết xin lại bằng cách nào, nên dập đầu cả mấy tiếng như vậy. Mình mãi ám ảnh ánh mắt đó, không bao giờ quên. Lúc mà mình cho tiền rồi dặn "Con đừng sợ, về nhà đi", cậu bé giọng đứt quãng nói câu cảm ơn, lòng mình mỗi khi nghĩ lại, vẫn thắt.
Một loạt người nữa mình không muốn gặp, chính là những cô chú bán rong. Cứ mưa to gió lớn họ lại co ro nép vào những hiên nhà. Với họ sợ bán ế hơn sợ lạnh, họ bảo vệ xấp vé số hay gánh hàng còn hơn sức khỏe bản thân. Họ đứng đó, bất lực nhìn cơn mưa xối xả.
Mình thì chỉ ước một điều đơn giản thôi, phải mà những cơn mưa to như vậy cuốn đi được âu lo của họ, thì hay biết mấy...
[Trần Phan Thanh Huyền]