24/04/2020
Phố xá hào nhoáng, trăm ngàn điều mới mẻ khiến con say mê khó dứt. Những cái Tết đoàn viên thưa dần, vì con ngại tàu xe chen chúc, con muốn khám phá những chân trời mới, con ngại những câu hỏi "bao giờ, thế nào" của họ hàng, mặc cho Tết nào mẹ cũng gọi hỏi con có về nhà không.
Nhưng năm nay khác, con thất nghiệp, gần như mất tất cả. Trong những ngày lạc lõng bơ vơ ấy, mẹ lại gọi: "Con, về với mẹ đi!". Con nghẹn ngào nhớ ra, lần cuối cùng về ăn Tết cùng cha mẹ cũng đã 3 năm rồi.Khuya 29 Tết, con về tới nhà ,mẹ và bà nội ngồi trước sân đợi con từ lúc nào. Sáng đến chiều 30 tết nhà nào cũng bận rộn lo sắm tết,và làm những mâm cúng.Khi đến chiều tối 30, mâm cúng Giao thừa đã được bày soạn kỹ càng. Cả nhà đứng trước bàn thờ gia tiên, rì rầm khấn vái. Đêm 30 tết, con từng nghĩ một cuộc đời thành đạt là một cuộc đời dư giả tài chính, đủ ăn, đủ mặc và có thừa sức khỏe để chèo chống với sóng gió gió ngoài kia. Nhưng không phải vậy, đến tận bây giờ con mới hiểu ra, thành đạt là có gia đình, có yêu thương. Bình an thật sự là khi con được cùng cả gia đình mình đứng dưới bàn thờ gia tiên thắp nén nhang đầu năm, cùng mọi người ăn bữa cơm đoàn viên ngày Tết. Hay là trong đêm giao thừa vào lúc này đây, được đi bên cha mẹ trong khoảnh khắc bước sang năm mới.