Đảo hoang vui vẻ

  • Home
  • Đảo hoang vui vẻ

Đảo hoang vui vẻ Chuyện tình, chuyện đời, chuyện vu vơ, chuyện tầm phào...

Ai dừng cái sự lười này lại dùm tui đc khum 😌Ảnh: Hau Gabin chụp lúc tan ca, tắc đường
18/04/2022

Ai dừng cái sự lười này lại dùm tui đc khum 😌

Ảnh: Hau Gabin chụp lúc tan ca, tắc đường

Giọng cái Liên văng vẳng từ ngoài gọi vào:"Vi ơi, Vi ơiiii, đi học chưa mày"Cái Vy lò dò bước từ cửa ra ngoài sân, mồm c...
16/04/2022

Giọng cái Liên văng vẳng từ ngoài gọi vào:
"Vi ơi, Vi ơiiii, đi học chưa mày"

Cái Vy lò dò bước từ cửa ra ngoài sân, mồm còn nhồm nhoàm nhai cái gì đó rồi cất giọng:
"Đây, đợi tí, tao ra ngay đây"

Nó nhanh thoăn thoắt với cái balo, đeo vội đôi giày và lao vun vút ra cổng chỗ Liên đang đứng chờ. Nó nhảy lên yên sau chiếc xe đạp điện rồi bảo "Được rồi, đi đi mày".

Liên và Vy ở gần nhà nhau, cách đâu đấy chừng 10 căn nhà và 2 con ngõ. Sáng nào chúng nó cũng qua gọi nhau đi học. Tụi nó học chung trường và chung luôn lớp. Cái Liên là bí thư, cái Vy lại là lớp phó học tập. Duyên nữa là chúng nó còn ngồi chung một bàn. Thế là chúng nó thân thiết ngày ngày qua tháng nọ trong suốt 3 năm học cấp 3.

Nhà cái Vy hồi ấy còn khó khăn, bố mẹ đang gồng mình chạy nợ nên cũng chẳng được đầy đủ như bạn bè. Vy thường ăn sáng ở nhà. Mẹ nó mỗi sáng đều dậy sớm nấu chè, nấu xôi hoặc cắm tí cháo đỗ xanh, ăn trước rồi đi làm. Chị em cái Vy cứ dậy là có đồ ăn sáng, ăn xong thì tới trường.

Nhà cái Liên ngày ấy khá hơn. Bố mẹ Liên ly hôn, nó ở với mẹ và em gái. Bố nó có vợ mới bên nước ngoài, nhưng hàng tháng đều gửi tiền về nuôi chị em nó học hành. Vì trường học cũng xa nhà tới 5-7km. Cái Liên có xe đạp điện chạy băng băng dễ ợt, ngon ơ, chẳng phải lóc cóc đạp xe như cái Vy.

Hồi đầu, Vy đạp xe mệt bở hơi tai, toát dã mồ hôi ướt đầm cái áo trắng đồng phục, thấm qua cái áo nắng hoa hòe lòe loẹt, trông mà ái ngại. Hên là nó không có mùi cơ thể nồng nặc. Mỗi lần như thế, nó thường đứng ở nhà xe một lúc cho gió thốc qua khô bớt 2 nách và lưng rồi mới bước từng bước vội vàng lên tầng 3 tòa nhà D - Lớp học của nó với cái Liên.

Giọng cái Liên thì thầm trong không khí ồn ào giờ giải lao: "Từ mai tao qua đón nhé, đằng nào tao cũng đi qua nhà mày, tiện mà nhanh". Cái Vy thích lắm, mắt nó sáng lên, đầu nó tưởng tượng tới cái ngày không phải đổ mồ hôi giữa trưa nắng của ca học buổi chiều hay sự vội vã, quáng quàng của buổi sáng mùa đông chót dậy muộn.

"Tiện không, tiện hả, thế tao cảm ơn, đến cổng thì gọi to nhá, tao chạy ra liền" cái Vy không nén được sự vui mừng và hạnh phúc, miệng đáp lại, mặt tươi như hoa nở ngày xuân.

Tiếng trống trường báo hiệu kết thúc giờ giải lao, tiết học mới bắt đầu. Liên và Vy vẫn chăm chú nghe giảng, tay đưa bút ghi lại những thông tin quan trọng.

Phía ngoài cửa sổ chỗ cái Liên ngồi, cành phượng đung đưa theo lời mời gọi của gió, thấp thoáng màu hoa phượng đo đỏ. Phía xa bên kia, từ khung cửa sổ phòng đối diện là tòa nhà B, một bạn nam cũng đang chăm chú nhìn sang phía này. Chẳng biết ánh mắt đã chạm nhau chưa nhưng Liên vẫn đang nhìn chằm chằm về phía đó, cười.



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Đôi khi, vào mấy thời điểm tồi tệ, tôi lại lôi những thứ cũ kĩ, sần sùi, hỏng hóc trong tim ra để sửa chữa lại cho mới. ...
07/04/2022

Đôi khi, vào mấy thời điểm tồi tệ, tôi lại lôi những thứ cũ kĩ, sần sùi, hỏng hóc trong tim ra để sửa chữa lại cho mới. Vì biết đâu, tôi lại cứu được ai đó, hoặc chính mình.

Thi thoảng, tôi vẫn hay lục lọi tìm mấy bức thư tay, những dòng tin nhắn cũ ra đọc. Vì biết đâu, tôi lại tìm thấy điều mình cần ở trong đó.

Nhiều lúc, tôi cũng hay nghĩ về hiện tại. Nhưng hiện tại tôi lại chẳng nghĩ gì

Cứ tới 23h, bố nó lại gọi từ dưới tầng với lên "Muộn rồi đấy, đi ngủ đi nhé". Hồi còn đi học, chúng nó chưa khi nào bị t...
05/04/2022

Cứ tới 23h, bố nó lại gọi từ dưới tầng với lên "Muộn rồi đấy, đi ngủ đi nhé".

Hồi còn đi học, chúng nó chưa khi nào bị thúc ép học đến tận khuya hay sáng sớm. Nhưng mỗi lần nhận điểm kém, chúng vẫn nơm nớp lo sợ. Sợ những trận đòn, những roi mây, roi na bé tí. Quất tới đâu, đau liền tới đó.

Hồi đó, chúng tự ý thức được việc học là chính, không ai đặt áp lực lên chúng, chúng cũng không tự áp lực mình. Dĩ nhiên, học lực cũng bình thường, top lớp chứ mấy. Cũng giống hầu hết các con mọt sách thì chúng cũng biết buồn và tức chơi mỗi đợt điểm kém.

Có bận, nó mang sổ liên lạc về nhà, môn Lý được 4, môn hóa được 2. Nó sợ hú vía, loay hoay cả tối ngồi tô tô, xóa xóa hòng thay đổi nhưng con số "hơi xấu" kia thành con số mà bố mẹ chúng thích.

Tẩy không được, đè lên không xong, nó tặc lưỡi một cái rồi nghĩ bụng "cứ đem xuống bảo mẹ kí, điểm hơi xấu nhưng con gỡ được". Thì cũng như dự đoán, mẹ la này la kia, tỏ vẻ giận dữ buồn phiềng rồi xong đâu cũng vào đấy.

Bữa nó đi thi học kì, ngồi trộn lớp theo số báo danh. Môn Hóa nó chẳng biết gì, viết và cân bằng phương trình phản ứng hóa học nó dốt lắm. Nó làm đâu đó được phần trắc nghiệm, tự luận bỏ không. Vừa trao đổi mấy câu với cô bạn cùng tên ngồi bàn trên, cô giám thị đánh dấu bài luôn khỏi làm, trừ nửa số điểm thi.

Sau 3 ngày thì nó được nhắc tên trên loa trường, danh sách các bạn vi phạm quy chế thi 🙂 và con 2 dài ngoằng trên giấy kết quả dán ở bảng tin của trường. Chẳng sao, nó vẫn là học sinh giỏi top 3 của lớp.

Đợt ôn thi tốt nghiệp và thi đại học, nó căng mắt giải đề tới tận 12h khuya. Hồi đấy đang vào cái tuổi ăn, tuổi chơi, tuổi ngủ, cứ chong đèn là mắt díu lúc 23h, cứ gật lên gật xuống như gà mổ thóc. Nó tính ra giường ngủ 1 xíu cho tỉnh rồi quay lại học tiếp nên nó nằm với nửa thân trên, thân dưới buông thõng dưới giường, dép còn nguyên trên chân.

Gọi mãi không thấy nó thưa, đèn thì vẫn sáng, tưởng con học hành vất vả. Bố nó lên tính quạc cho trận thì thấy nó ngủ lăn quay. Lay nó dậy còn cười trêu "Ơ thế không học hả con, ôi dồi ôi, thôi đi ngủ, mai học tiếp. Dậy đánh răng đi rồi tắt đèn đi nhá".

Nó bàng hoàng choàng tỉnh cơn mê, thôi bố đã nói vậy thì phải nghe lời chứ sao. Nó đi ngủ thật.

Thi tốt nghiệp nó được loại trung bình vì môn Địa 5 điểm. Trong khi học sinh học 4 năm cấp 2, 3 năm cấp 3, điểm trung bình chưa dưới 8,8 bao giờ. Rồi nó thi Đại học với tâm thế là "không được thì thôi". Thực ra sau đấy nó lại có quyết tâm mãnh liệt phải đỗ bằng được để thay đổi môi trường, cứu chính nó.

Ơn giời, nó đỗ với điểm suýt soát. Hên thật! Dù sao thì việc học cũng vẫn rất vui. Cũng có lúc này lúc kia, điểm này điểm kia. Bình bình không kì vọng nhiều, cuộc đời học sinh mới nhiều màu sắc. Nó từng cùng bố lên phòng hiệu trưởng để xin chuyển vào lớp chọn, nhưng bất thành. Sau đấy nó lại thấy mừng vì ở lại lớp thường. Vừa học vừa chill kể ra cũng được mà!


************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Vừa tỉnh dậy sau trận rượu tối qua, Đan thấy đau nhức khắp người, đầu tê tê và đôi mắt không thể mở hết. Đã 1 tháng trôi...
04/04/2022

Vừa tỉnh dậy sau trận rượu tối qua, Đan thấy đau nhức khắp người, đầu tê tê và đôi mắt không thể mở hết.

Đã 1 tháng trôi qua kể từ khi Đan vào đây sống. Một cuộc sống hoàn toàn khác với ngoài Hà Nội. Bạn bè ít nhưng chất lượng, cần lúc nào tới lúc đó dù ở bất kể đâu trong cái thành phố núi đèo thơ mộng này.

Công việc không vất vả, đối với Đan là vậy. Vì ít nhất, đó là công việc mà Đan yêu thích, không phải ngồi bàn giấy, máy lạnh và 8 tiếng đảo mắt trên màn hình, múa phím cành cạch. Dù nhiều người có nghĩ Đan lông bông, còn với Đan, việc lệch chuẩn và bước ra khỏi vòng lặp mà xưa nay đại đa số mọi người đều làm theo, cho đó là tiêu chuẩn của sự ổn định, vững chắc, là một sự táo bạo đầy thú vị.

Đan tự mở một quán rượu, chỉ bán từ 8h tối đến 12h đêm. Khách tới đây đa phần là bạn bè thân hoặc quen biết qua qua. Nhiều khách du lịch cũng tìm tới nhờ lời giới thiệu của dân bản địa. Con gái mà làm chủ quán rượu, một mình làm hết mọi thứ không thuê nhân viên.

Rửa mặt cho tỉnh táo và làm bữa sáng, đôi con mắt nhìn ra hiên, nheo lại vì ánh nắng của buổi ban trưa. Đặt bút viết vài thứ cần làm của ngày hôm nay, Đan chợt cười nhẹ, dừng viết, chống cằm nhìn Đen và Đốm (tên 2 chú chó) đang đùa nhau nắng. Bé Tôm (tên mèo) còn mải mê liếm láp tay chân.

Cuộc sống này ổn quá. Đây mới thực sự là điều mình muốn, mình cần chứ không phải những thứ được sắp đặt, dàn dựng chỉ đợi mình bước vào như trước đây.

Viết nốt mấy dòng, nhấp ngụm trà thanh, nhìn thiên nhiên, ngắm động vật rồi chuẩn bị cho giờ mở cửa tối nay!

Ảnh: TiemsachcobanRuou

************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Kha không ngủ được, dù đã bôn ba khắp các vùng núi Tây Bắc, ở chung với dân bản không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này ...
04/03/2022

Kha không ngủ được, dù đã bôn ba khắp các vùng núi Tây Bắc, ở chung với dân bản không biết bao nhiêu lần, nhưng lần này lại khác. 3h sáng, Kha vùng dậy khỏi chăn, lặng lẽ ngồi trước cửa hiên với điếu thuốc lập lòe sáng.

Vì sợ ảnh hưởng tới giấc ngủ của mọi người trong nhà, Kha không bật đèn mà cũng chẳng cần bật đèn. Kha thấy bồn chồn, hết điếu này đến điếu khác. Cứ châm lửa liên tục cho đến khi bao thuốc trống không và gạt tàn đầy ắp.

Bố Kha ốm nặng phải nhập viện hôm nay, mẹ nhắn cho Kha rằng ông khó lòng qua được. Kha không kịp về và cũng không thực sự muốn về. Giữa Kha và bố không tìm được sự kết nối. Có vài điều bố làm khiến Kha tổn thương và mất đi sự tôn trọng. Vẫn còn giận nên không muốn gặp. Thế nhưng, giữa màn đêm đen đặc như hắc ín này, trong tim, trong đầu Kha đều vang lên một lời thỉnh cầu: “Xin ba mau khỏe lại, để chuộc lỗi với con, với mẹ. Xin hãy khỏe lại”.

Đêm đó thật dài. Không biết khi nào mặt trời mới lên. Kha cứ ngồi đó, trông đợi. Cậu chơi vơi giữa việc quay về khi trời vừa sáng hay mặc kệ rồi thế nào cũng xong. Kha nghĩ, nếu cứ ngồi đây đếm từng giây cũng chẳng phải phương cách tốt. Lòng vẫn nặng trĩu, tâm trạng bí bách không thể giải tỏa, chi bằng cứ về. Ít nhất, điều đó làm mẹ vui, gia đình không khuyết một ai và cũng là cho bản thân một lần lắng nghe để tha thứ. Cũng tốt.

5h sáng, tiếng xe win100 nổ máy phình phịch, lao từ từ xuống con dốc thoải trên quả đồi, chạy xuống tận chân núi và thẳng ra đường lớn. Chuyến này may mắn sẽ được gặp ba lần cuối. Hoặc may mắn hơn, sẽ được ba gọi mỗi lần thấy ảnh cập nhật chuyến đi của Kha trên mạng xã hội.

Tác giả: juaaH



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Đăng Minh này, với cậu tớ là người thế nào. Với cậu tớ quan trọng ra sao. Tớ là sự ưu tiên với cậu chứ??Hải Đan nghỉ quẩ...
01/03/2022

Đăng Minh này, với cậu tớ là người thế nào. Với cậu tớ quan trọng ra sao. Tớ là sự ưu tiên với cậu chứ??

Hải Đan nghỉ quẩn quanh nhưng chưa một lần hỏi Đăng Minh. Có lẽ, bản thân cô đang cảm nhận được điều gì đó không toàn tâm toàn ý từ Đăng Minh. Hoặc cũng có thể, cô ấy đặt kì vọng lớn quá chẳng!?

Đang loay hoay suy nghĩ rồi Hải Đan gạt phăng nó ra khỏi đầu, lật từng trang sách, đọc từng câu từng chữ chậm rãi, thư thái. Bỗng có tiếng bước chân ngoài hành lang, Hải Đan chẳng mảy may để tâm. Thế rồi tiếng gõ cửa đến nhanh không tưởng, nhưng khá từ tốn. Hải Đan vẫn giật mình, thận trọng tiến về phía cánh cửa, từ từ mở cánh cửa.

"Đăng Minh, sao anh lại ở đây. Sao thế"
Chưa kịp nói hết câu, Đăng Minh ôm chầm lấy Hải Đan, gục đầu vào bờ vai gầy mỏng manh của cô, thì thầm: "Anh nhớ em, tới nhìn em chút rồi về. Nay anh mệt lắm, chạy tới đây liền để mau hết mệt đó".

Hải Đan nghe từng câu từng chữ, tim đập thình thịch vừa vui sướng vừa giật mình ban nãy chưa hết.

Tối đó, Hải Đan rất muốn Đăng Minh ở lại nhưng không nói. Đăng Minh rất muốn Hải Đan giữ mình ở lại, nhưng chờ mãi không thấy. Vậy là cậu ra về trong niềm vui nhưng chưa trọn vẹn. Còn Hải Đan, chộn rộn thêm nhiều thật nhiều suy nghĩ. Nhưng ít nhất, cô bắt đầu thấy dần tin hơn vào Đăng Minh. Tin rằng, tình cảm mà Đăng Minh dành cho cô là thật, nhiều lắm. Có thể, cậu ấy đang học cách thể hiện và yêu Hải Đan theo đúng cách mà Hải Đan muốn.

Tác giả: juuaH



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Đường tới bản đã tối tự bao giờ. Trên này không điện, xe này quan sát xe kia qua hệ thống đèn. Các xe đi khá chậm và có ...
28/02/2022

Đường tới bản đã tối tự bao giờ. Trên này không điện, xe này quan sát xe kia qua hệ thống đèn. Các xe đi khá chậm và có ý thức nên không đáng sợ lắm. Cả ngày ngồi gần 12 tiếng trên yên xe, Kha thấm mệt và cảm giác ê mông kéo dài, đôi mắt nặng trĩu bụi đường, lem nhem vì cơn gió khiến mắt cay.

Cuối cùng cũng tới điểm dừng chân của chuyến đi này. Người dân bản đã bày lên cơm rượu, đủ các món thịt lợn rừng, thịt gà cùng vài món đặc sản như sâu ống tre (sâu măng), da trâu thối.

Vốn là người con của thành thị, Kha không khỏi giật mình, sợ sệt khi lần đầu thấy món ăn lạ lẫm này. Cũng là người rất sợ sâu nên Kha không dám đụng đũa. Thế nhưng, món thịt lợn rừng nướng, cá suối và rượu Tây Bắc lại khiến Kha “say xỉn”.

Lạ lùng, một cảm giác vô cùng thư thái và hân hoan. Người dân nơi đây cho Kha cảm giác “lên đỉnh” thực sự về mặt cảm xúc. Chưa bao giờ trong suốt hơn 20 năm sống theo khuôn mẫu chốn đô thị cùng vô vàn phép tắc, Kha chưa từng có cảm giác tuyệt vời đến vậy ở ngay cái chốn toàn người xa lạ như thế này. Kha thấy bản thân tự do tự tại, tâm hồn bay bổng và tiềm thức như được nuôi dưỡng bởi một nguồn dưỡng chất thực sự mới và chất lượng.

Sau bữa ăn, Kha tranh thủ ngồi ghi lại những câu chuyện, những cảm xúc, những điều thú vị của chuyến phiêu du này. Một lần trực tiếp và một lần gián tiếp trải nghiệm những điều kỳ diệu của cuộc sống. Kha bỗng thấy mình may mắn hơn tất thảy mọi người.

Tác giả: juuaH



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

6. Cậu ấy bước ra, mái tóc xù rối, cặp kính cận dày, và cái dáng cao gầy ấy... Tất cả đều giống giấc mơ ấy, nhưng không ...
26/02/2022

6.

Cậu ấy bước ra, mái tóc xù rối, cặp kính cận dày, và cái dáng cao gầy ấy... Tất cả đều giống giấc mơ ấy, nhưng không có cây đàn guitar, chỉ có cậu ấy cầm micro bước ra giữa nền nhạc du dương... và cất lên tiếng

From the first day
That I saw your smiling face
Honey, I knew that we would
Be together forever
Ooh when I asked you out
You said no but I found out
Darling that you'd been hurt
You felt like you'd never love again
I deserve a try honey just once
Give me a chance and I'll prove this all wrong
You walked in, you were so quick to judge
But honey he' s nothing like me

I'll never break your heart
I'll never make you cry
I'd rather die than live without you
I'll give you all of me
Honey, that's no lie

Tuấn, cậu muốn nói điều gì qua bài hát này? Không phải như những gì tôi nghĩ, ý nghĩa quá lạ và khác vs chuyện của tôi và Tuấn.

Tôi ngồi một mình giữa khán phòng. Không có ai ngoài tôi và cậu ấy, cậu ấy say mê, đắm đuối trong giai điệu, còn tôi cũng thả hồn theo từng khúc hát của cậu, nhưng tâm trạng vẫn còn đầy nghi vấn.

Bài hát kết thúc rồi, nhạc đã dừng hẳn, tôi tiến tới sân khấu, cậu ấy đứng lặng lẽ trên ấy, cúi gằm mặt. Không gian rất yên lặng.
- Tuấn, là cậu phải không?
Tôi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.... Tôi đến ngay trước mặt cậu ấy, và lại hỏi
- Sao thế Tuấn? Cậu nói gì đi.
- Tớ xin lỗi.

Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng cậu ấy cất lên, không phải giọng nói của Tuấn, giọng nói này cũng rất quen....

Cậu ấy khẽ ngẩng đầu, một tay tháo kính, một tay kéo mái tóc giả xuống. Đó là Phúc.
- Tuấn đã đi thật rồi cậu ạ. Và đây là điều cuối cùng cậu ấy muốn.

Tôi bật khóc, tôi bị Phúc lừa từ hôm ấy sao? Cậu ấy bắt chước từ dáng vẻ đến phong cách của Tuấn để lừa tôi. Tại sao lại cho tôi thấy Tuấn một lần nữa, để lại một lần nữa tôi phải chấp nhận Tuấn đã mất thật rồi? Cậu phũ phàng lắm Phúc ạ. Tôi quay đi, trực bỏ chạy.

- Khoan, để tớ giải thích. - Phúc kéo tay tôi lại. - Tất cả là vì Tuấn.

Và Phúc đã kể như thế này:
- Từ sau khi biết mình bị bệnh nan y, Tuấn đã xác định cái chết đang chờ cậu ấy, cậu ấy đến gặp tớ và nói rất nhiều điều.

"Ông có thể giúp tôi không? Tâm nguyện cuối cùng của một người bạn thân."

"Hãy thay tôi, ở bên và yêu thương Hướng Dương bằng trái tim của ông, và nhịp đập của tôi"

Tớ đã nhận được kính, và mái tóc giả giống của cậu ấy. Chúng được gửi từ nhà Tuấn. Tớ phải chuyển sang học khối B, học, học và học... Tất cả để có thể đỗ vào ĐH Y Hà Nội, vì Tuấn tin chắc chắn cậu sẽ đỗ vào trường ấy.

Tớ đã thành công khi có thể ở bên cậu, dù chỉ là thoáng chốc ở quán trà đá bên đường, hay một chút buổi tối nghe nhạc. Tớ cũng biết, cậu vẫn còn yêu Tuấn lắm, vì thế cậu sẽ còn nhớ những bài hát mà Tuấn vẫn nghe khi ở bên cậu, những bài mà Tuấn đã chọn cho tớ hát.

Cậu ấy muốn cậu được bình yên, nhẹ lòng khi nghe "Safe and Sound" và....
- Cậu nói tiếp đi. - Tôi giục Phúc.
- Và cậu ấy muốn tớ nói cho cậu biết, là... Tớ thích cậu!
Tôi tròn xoe mắt nhìn Phúc - đang cúi mặt gượng ngùng, tay gãi gãi tóc gáy.
- Cậu không cần phải miễn cưỡng vì Tuấn, vì tớ. Cậu phải sống thật với tình cảm chứ! - Tôi nghĩ mình sắp cáu rồi.
- Vì sự thật là Tớ thích cậu. Từ khi còn học cấp 3. Và từ trước khi Tuấn đến với cậu. Tớ đã không đủ dũng cảm như Tuấn, nói ra lời tỏ tình để được ở bên cậu.

Tớ đã đứng nhìn hai cậu hạnh phúc, làm một trái tim bên lề rất lâu. Tớ nghĩ mình sẽ chôn mọi thứ lại vào quá khứ, cho đến khi Tuấn đến và nói rằng cậu ấy biết tất cả, và muốn tớ tiếp tục giúp cậu ấy....Và cũng là giúp chính tớ!

- Tuấn... - Tôi lắp bắp, cũng chẳng biết phải nói gì nữa.

- Phải, Tuấn đã sắp xếp tất cả, mọi chuyện đều nằm trong tay cậu ấy, kể cả khi cậu ấy đã ở rất rất xa, cậu ấy quá hiểu tình cảm của cậu, của tớ để có thể bắt tớ làm theo.

Chuyện do Tuấn dựng lên, nhưng do tớ tình nguyện làm tất cả. Tớ yêu cậu, vẫn nguyên vẹn như mối tình đầu thời học trò của tớ! Được gần gũi và quan tâm đến cậu là hạnh phúc với tớ rồi.

Tôi bỏ chạy, tôi muốn chạy trốn khỏi ánh mắt ấy. Đến hôm nay tôi mới biết cậu ấy đã quan tâm, và hy sinh vì tôi như thế. Tôi vẫn yêu Tuấn, có gì sai đâu. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi để ý đến những gì Phúc dành cho tôi. Trong mắt tôi chưa bao giờ cậu ấy là một người ấn tượng, cho tới khi lời nói của cậu ấy đang khiến trái tim tôi loạn nhịp.

Tôi lao nhanh ra đường, đạp xe hết sức bình sinh, tôi muốn trở về nhà trọ, nằm lên giường và mơ thấy Tuấn. "Tớ muốn cậu ở đây và nói ra tất cả Tuấn ạ". Bất giác, tôi nhìn lên trên trời cao. Hôm nay bầu trời đen thăm thẳm, chẳng có gì hết ngoài một màu đen. Nhưng không.... Có một ngôi sao vẫn sáng!

* Rầm *
- Tuấn! Tại sao lại là Phúc? - Tôi thấy Tuấn ngồi bên cạnh mình, trên vỉa hè quen thuộc.
- Cậu ấy đã rất kiên trì, cậu ấy xứng đáng hơn. - Tuấn nháy mắt. - Lẽ ra cậu nên nói điều cậu vẫn muốn nói cho Phúc nghe, thay cho tớ.
- Cậu muốn tớ đến với Phúc sao?
- Không, hãy đến với tớ, nơi trái tim tớ đang đập, nơi lồng ngực của Phúc!

* Kééééeet Kẹẹẹeeet"

Tôi choàng tỉnh dậy, tôi thấy khắp nơi đều màu trắng, bệnh viện à? Tôi nằm trên giường bệnh, chân trái bó bột treo ngược lên, đầu cũng băng trắng toàn thân ê ẩm. Tôi thấy Phúc gục người bên cạnh giường.

- Đừng có vừa đi xe tốc độ cao, vừa ngắm sao trên trời như thế nữa nhé... Cậu va phải ô tô rồi ngã xuống đường. - Phúc ngẩng đầu dậy - Bất tỉnh 2 ngày rồi đấy Gấu ạ.

- 2 ngày à?

- Ừ, tớ đuổi theo sau và thấy tất cả. Tớ đưa cậu đến bệnh viện và ở đây với cậu. - Đôi mắt thâm quầng, mái tóc xù lên và xơ xác, Phúc có vẻ mệt mỏi lắm.

- Phúc, cậu biết không? Cậu giống Tuấn lắm. Không cần phải cải trang đâu. Ngốc ạ!

The End.

Tác giả: Minh Do



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

5.- Phúc ơi, hôm qua tớ đã gặp Tuấn, chính là anh ca sĩ đánh đàn guitar bài "Safe and Sound" trong quán Cafe Music, thật...
25/02/2022

5.

- Phúc ơi, hôm qua tớ đã gặp Tuấn, chính là anh ca sĩ đánh đàn guitar bài "Safe and Sound" trong quán Cafe Music, thật đấy cậu ạ! - Tôi vui vẻ nói với Phúc, khi 2 đứa trên đường tới trường.

- Gặp Tuấn? - Phúc nhìn tôi rất đỗi ngạc nhiên. - Sao lại thế được?

- Trong giấc mơ Phúc ạ, cuối cùng thì cậu ấy đã trở lại, gặp tớ, trò chuyện với tớ nữa.

- Cậu tin vào giấc mơ thế sao?

- Tin chứ! - Tôi mỉm cười.

Tôi bắt đầu kể cho Phúc nghe về giấc mơ đêm qua của tôi.

- Tớ được chọn thiên đường hay địa ngục... Tớ đã chọn ở lại... - Tuấn.

- Ở lại? Tại sao thế? Cậu xứng đáng với một nơi yên bình trên thiên đường mà, cậu có tâm hồn đẹp, có tấm lòng cao thượng...

- Vì còn những điều tớ chưa làm được. - Tuấn ngắt cắt tôi. - Tớ đã hứa hơi nhiều thì phải, tớ muốn thực hiện những điều quan trọng nhất.

- Vì tớ ư?

- Vì cậu, vì tương lai tươi sáng của cậu, vì gia đình hạnh phúc mà cậu đã ước mơ. Tớ đã hứa sẽ ở bên cậu, tớ đã và đang làm thế. Tớ vẫn ở bên cậu suốt 1 năm qua Dương ạ, chỉ có điều, không ai biết thôi. Tớ vẫn dõi theo cậu. Tớ thấy cậu khóc rất nhiều trong đám tang tớ, tớ muốn khoác vai cậu, nhưng sợ hơi lạnh làm cậu đau lòng hơn. Tớ buồn và bất lực lắm khi nhiều lúc ngỡ cậu đã gục ngã, cậu suy sụp rất nhiều. Tớ đứng bên ngoài cửa sổ ngắm cậu học bài mỗi tối, thấy cậu vượt qua cú sốc lớn và bước chân tới Đại học...

- Cậu ở bên tớ bấy lâu nay? Tại sao không một lần gặp tớ dù là trong giấc mơ thôi?

- Giấc mơ? Tớ cũng muốn lắm... Sắp đến lúc tớ phải đi rồi. Gấu ơi, tớ vui vì cậu còn nhớ tớ, nhưng cũng buồn vì cậu cứ mãi ám ảnh về quá khứ của tớ và cậu, quá khứ thôi Dương ạ...

Hãy nhìn về tương lai, về gia đình hạnh phúc của cậu... Sẽ có người thay thế tớ, giúp cậu thực hiện ước mơ... - Bỗng tôi thấy hình ảnh Tuấn trước mắt mờ mờ ảo ảo, dần dần nhạt nhòa đi.

- Tuấn, tớ còn một điều muốn nói... Tớ chờ đến khi gặp được cậu, từ lâu lắm rồi - Tôi hét lên, lao mình về phía Tuấn.

- Suỵt ! - Tuấn ghé sát lại gần tôi, tôi không còn nhìn rõ cơ thể Tuấn nữa, chỉ thấy đôi mắt buồn và một cảm giác lạnh ngắt trên môi, là ngón tay Tuấn đặt lên.- Tớ biết cậu định nói gì mà... Nhưng hãy chờ đến thời điểm thích hợp hơn, đặc biệt là với tớ...

Phúc: Rồi sao nữa? - Vẫn cái khuôn mặt ngơ ngơ ngác ngác ấy.

- Rồi cậu ấy biến mất, tớ tỉnh dậy một cách nhẹ nhàng nhất từ trước đến giờ, đầu óc sảng khoái, tớ cảm thấy có nhiều động lực sống hơn, Tuấn đã hẹn tớ "chờ đến thời điểm thích hợp hơn". Cậu hiểu không? Biết đâu một lần nữa tớ sẽ lại gặp Tuấn, và nói cho cậu ấy nghe thật nhiều điều... Cậu sẽ đưa tớ đi xem Tuấn hát nữa chứ?

- Chờ đợi và quyết tâm vì một giấc mơ, một bóng ma thôi à? - Phúc nhìn tôi, đôi mắt hiện rõ sự băn khoăn khó tả, pha lẫn với chút gì đó thất vọng và buồn bã.

- Không phải giấc mơ, cũng không phải bóng ma! Đó là Tuấn. Cậu không hiểu à?

- Đó là ảo giác của cậu thôi, Tuấn chết rồi! Đồ ngốc! - Phúc gắt lên.

Nói rồi Phúc bỏ đi, có vẻ tức giận lắm. Tôi không hiểu. Không, là Phúc không hiểu mới đúng, làm sao cậu ấy hiểu được cảm giác của tôi hạnh phúc đến thế nào khi được gặp người tôi yêu sau bao nhiêu lâu xa cách? "Cậu chẳng là ai mà có quyền cáu với tớ vì Tuấn, Phúc ạ!"

- Tối nay, chàng ca sĩ ấy sẽ gặp cậu.
Phúc nhắn cho tôi một tin ngắn gọn như thế. Hạnh phúc quá! Có lẽ Phúc đã hẹn với anh ấy giúp mình. Anh ấy là ai nhỉ? Có phải 1 bản sao hoàn hảo của Tuấn? Và hôm nay sẽ là thời điểm thích hợp nhất mà Tuấn đã nói? Chắc chắn là như thế. Tôi sẽ hét lên cho cậu ấy và tất cả mọi người, cả thế giới này biết "Tớ yêu cậu!"

Tôi đến quán Cafe lần trước, lần này tôi đi một mình, Phúc ko đến đón mà chỉ hẹn tôi ngồi chỗ cũ. Tôi đến nơi, nhưng quán không mở cửa, chẳng có cái xe nào dựng trong bãi. Phúc lừa mình à? Thấy tôi ngơ ngác ngoài cổng, 1 anh bảo vệ đến hỏi thăm.
- Em là Hướng Dương à?
- Sao anh biết ạ? - Tôi ngạc nhiên vô cùng.
- Ừ, em là khách hàng đặc biệt mà. - Anh mỉm cười. - Vào trong đi em.

Bước vào trong quán, tôi lại thấy khung cảnh trong mơ hiện ra, quán vắng, có ánh đèn mờ ảo, có tiếng nhạc nhẹ nhàng du dương... Tất cả đều rất hoàn hảo. Chỉ cần nhân vật chính xuất hiện thôi, Tuấn, cậu đâu rồi?

Có tiếng nhạc xuất hiện, một bài tôi biết, rất quen,... "I'll never break your heart". Đúng rồi. Nghĩa là Tuấn sẽ xuất hiện ngay sau đó phải không?

(Còn tiếp)

Tác giả: Minh Do



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

4.Nhạc lên... Không có nhạc đệm, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ cây đàn trên tay chàng trai kia. Âm thanh rất quen, một bà...
24/02/2022

4.

Nhạc lên... Không có nhạc đệm, chỉ có tiếng nhạc phát ra từ cây đàn trên tay chàng trai kia. Âm thanh rất quen, một bài hát mà tôi rất thích... nhạc đồng quê... Ah, đúng rồi "Safe and Sound" !

"I remember tears streaming down your face
When I said, "I'll never let you go"
When all those shadows almost killed your light
I remember you said, "Don't leave me here alone"
But all that's dead and gone and passed tonight"

("Anh nhớ những giọt nước mắt rơi trên má em
Khi anh nói "Anh sẽ không bao giờ để em đi"
Khi tất cả bóng tối gần như đã che lấp ánh sáng của em
Anh nhớ em đã nói "Đừng để em cô đơn nơi đây"
Nhưng tất cả đã chết, đã ra đi khi đêm nay trôi qua..")

Giọng hát trong trẻo và cao vút... Jason Chen? Tôi nín thở khi giọng hát ấy cất lên... Tim tôi muốn nhảy ra ngoài. Từng câu hát khiến tất cả quá khứ cả đẹp nhất, và buồn nhất ùa về...

"Tuấn, cậu đang ở trước mặt tớ phải không?" Tôi vẫn ngồi lặng trên ghế, đôi mắt mở to, nước mắt ứa ra làm mờ mắt, tôi cảm thấy mình cơ thể mình cứng đờ ra, tôi không cầm được nước mắt...

"Cậu đang kể cho tớ nghe phải không Tuấn?"
"Just close your eyes
The sun is going down
You'll be alright
No one can hurt you now
Come morning light
You and I'll be safe and sound"

("Hãy nhắm mắt lại
Mặt trời đang lặn xuống rồi
Em sẽ ổn thôi
Bây giờ không ai có thể làm em đau
Khi ánh bình minh lên
Em và anh sẽ bình yên vô sự...")
"Cậu nói dối! Cậu nghĩ mấy câu an ủi ấy sẽ lừa được tớ sao? Chính cậu đang làm tớ đau đấy... 1 năm rồi kể từ ngày cậu hứa sẽ quay lại, cậu có đến gặp tớ lần nào đâu? Dù là trong giấc mơ thôi. Cậu đi luôn rồi...."

Tôi nhắm chặt mắt lại, nước mắt vẫn ứa ra từng dòng, khóe môi lại mặn chát, tôi ôm mặt khóc, nhưng cố gắng không gây ra tiếng động. Tôi cứ ngồi như thế, vẫn lắng nghe từng giai điệu, từng lời bài hát như tiếng lòng mà Tuấn muốn gửi đến cho tôi, cậu ấy cố gắng an ủi tôi thôi, "Safe and sound"? Làm sao tôi thấy bình yên được...
*Clap clap clap...*

Tiếng nhạc dứt, tràng pháo tay vang lên, tôi vội lau nước mắt, nhìn về phía sân khấu... Cậu ấy đâu rồi? Tuấn ơi... Tôi đứng dậy, cố gắng chạy thật nhanh về phía sau cánh gà, cố gắng chen vào đám đông những thính giả đang đứng dậy vỗ tay khen ngợi một bài hát hay, một ca sĩ tuyệt vời... Tôi không thấy Tuấn đâu.

- Cậu đi đâu thế? Ngồi nghe nhạc tiếp đi - Phúc bất ngờ xuất hiện, khuôn mặt đẫm mồ hôi...

- Cậu... cậu chết ở đâu từ nãy đến giờ thế? Giúp tớ đi - Tôi kéo tay áo Phúc - Tớ vừa thấy Tuấn, cậu ấy ở ngay đây thôi, cậu ấy vừa hát đấy, giúp tớ tìm cậu ấy đi!

- Ca sĩ vừa nãy ấy à? - Phúc nhìn tôi bằng đôi mắt ngạc nhiên - Cậu đừng đùa chứ, Tuấn không còn nữa rồi, 1 năm rồi cậu ạ!

- Không phải, đấy là Tuấn... - Nước mắt tôi lại trào ra, tôi ngã quỵ xuống sàn - Cặp kính, mái tóc và dáng người ấy, chắc chắn là Tuấn rồi!

- Có lẽ đến lúc chúng mình về rồi - Phúc đỡ tôi đứng dậy - Mọi người đang chú ý đến cậu và tớ đấy...

Phúc đưa tôi về, trong đầu tôi vẫn ám ảnh bởi hình ảnh Tuấn ngồi đàn hát. Tôi vào phòng, nằm vật ra giường, vẫn hình ảnh ấy hiện lên trước mắt tôi... "Just close your eyes..." "You're be alright..." "You and I'll be safe and sound..."

Tôi đang ở quán cafe ấy, không có ai ở đây cả, nhưng có tiếng nhạc, có tiếng ngân nga "Oooooo, OoooOooo,..." Vẫn là bài hát ấy.
- Weee - Tôi gọi lớn - Anh ca sĩ, anh ở đâu thế?

"Don't you dare look out your window darling
Everything's on fire
The war outside our door keeps raging on
Hold onto this lullaby
Even when the music's gone"

("Đừng nhìn ra ngoài khung cửa sổ nữa em yêu
Mọi thứ đều đang bốc cháy
Cuộc chiến tranh tàn khốc bên ngoài vẫn tiếp tục
Cứ hãy ngân mãi khúc hát ru này
Dù khi tiếng nhạc đã tan dần, biến mất…")

Chàng trai với cây đàn guitar đang ở trước mắt tôi, vẫn ngân nga từng khúc hát, rất đắm đuối, rất say mê.
- Tuấn! Là cậu phải không?
- Dương gấu của tớ à? - Cậu ấy trả lời... đúng là Tuấn của tôi rồi... Tôi thấy Tuấn mỉm cười, đôi mắt buồn phía sau đôi kính cận quen thuộc.
- Tuấn ngốc, sao cậu lại ở đây? Mẹ cậu nói...
- Mẹ tớ nói thật đấy... - Tuấn cúi đầu xuống, mái tóc che hết khuôn mặt trắng trẻo, nhưng xanh xao
- Vậy... lẽ ra cậu phải ở trên thiên đường chứ?
- Tớ được chọn thiên đường hoặc địa ngục... Tớ đã chọn ở lại....

(To be continued)

Tác giả: Minh Do



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

3. Tôi là Hướng Dương, 18 tuổi, sinh viên năm thứ nhất của trường ĐH Y Hà Nội.Tôi đã và đang đặt từng bước chân đầu tiên...
23/02/2022

3.

Tôi là Hướng Dương, 18 tuổi, sinh viên năm thứ nhất của trường ĐH Y Hà Nội.

Tôi đã và đang đặt từng bước chân đầu tiên của mình trên con đường đến ước mơ, bằng đôi chân của tôi, chỉ một mình tôi. Tôi sẽ học thật tốt, sẽ làm một bác sĩ giỏi, tôi sẽ du học ở một đất nước phát triển.

Để làm gì? Tôi muốn mình học được cách chữa bệnh ung thư máu, chỉ cần như thế thôi. Người nghèo? Trẻ mồ côi? Từ thiện? Tại sao tôi phải giúp họ? Tôi chỉ cần giúp những người tôi yêu thương thôi.

Nhưng tôi đã làm được gì đâu. Tôi ích kỷ như thế đấy. Vì ước mơ cao thượng đến mấy hạnh phúc đâu có mỉm cười với tôi. Tôi lại bắt đầu thấy nhớ...

*Tít tít tít... tít tít tít...*
- Alo, Tuấn à? Cậu sao rồi? Sao 2 tuần rồi mới gọi cho tớ thế?

- Hướng Dương à? - Giọng nói này... không phải. - Bác là mẹ của Tuấn... bác rất tiếc...

*Tút tút tút...*

Tôi choàng tỉnh, ác mộng à? Bao nhiêu lần rồi tôi mơ thấy giọng của bác gái qua điện thoại, tiếng nói hòa với tiếng khóc nấc, chỉ nghe đến đấy thôi tim tôi đã rụng rời, một lần là quá đủ rồi, vậy mà tuần nào tôi cũng mơ thấy... Tôi chai lì với giấc mơ ấy rồi, tôi đã quen với giọng nói ấy rồi, nhưng sao tôi vẫn khóc, vẫn nức nở giữa đêm, chăn gối vẫn ướt đẫm nước mắt...

"Tuấn, tớ mất cậu thật rồi ! Tớ chấp nhận sự thật ấy, sự thật là căn bệnh nan y ấy đã cướp cậu khỏi tớ, tớ không bao giờ quên cái giây phút cậu nói lời tạm biệt để bay sang Mỹ, và đặc biệt là cuộc điện thoại thông báo của mẹ cậu...

Tớ đã hi vọng rất nhiều, nhiều lắm rằng sẽ có một phép màu đưa cậu trở lại với tớ. Nhưng cậu đã hứa rồi mà, sẽ yêu tớ đến khi sao Bắc Đẩu tàn, sẽ trở lại và thực hiện những ước mơ cùng tớ... Tại sao cậu không giữ lời... Tớ đang trách cậu đấy, đồ ngốc, không làm được thì đừng có hứa chứ...

Tớ tin vào lời hứa ấy của cậu lắm! Cậu có trở lại đâu, kể cả trong giấc mơ, một cơn ác mộng thôi cậu cũng không cho tớ gặp mặt... Còn bao điều tớ nợ cậu...."

Tự tôi cảm thấy mình điên. Tuấn đã mất cách đây 1 năm rồi, đó là sự thật. Tôi biết rõ điều ấy, nhưng vẫn trách Tuấn thất hứa với tôi... Chỉ là tôi muốn gặp Tuấn thôi... Tôi cứ nói nhảm như thế mỗi khi thức giấc sau cơn mê. Và lại bắt đầu một ngày mới một cách mệt mỏi, chán nản...

- Dương gấu! Chờ tớ một chút...! - Là Phúc, cậu ấy là người bạn duy nhật học cùng tôi từ cấp 3 đến tận Đại học, tuy không cùng lớp, chúng tôi vẫn thường gặp nhau ở trường, chào hỏi vui vẻ.

- Phúc à, có việc gì thế? - Tôi dừng lại, thấy Phúc chạy bộ từ phía sau lên.

- Chỉ muốn đi cùng cậu đến trường thôi. Tối nay cậu rảnh không?

- Ừ, tối nào tớ cũng rảnh.

- Hay quá, đi với tớ nhé, đến quán Cafe Music. Có một anh ca sĩ nghiệp dư mới nổi, giọng hát tuyệt vời, chơi đàn guitar đỉnh cao ở đấy. Tớ nghĩ cậu sẽ kết ngay từ cái nhìn đầu tiên... Ha ha. - Phúc cười tinh nghịch - Tớ biết cậu sẽ đồng ý, cậu thích nhạc đồng quê mà.

- Để xem chàng ca sĩ ấy có giỏi như cậu PR không.

Cuộc sống một mình trên Thủ Đô khác với những gì tôi nghĩ, nhiều thứ phải lo lắng, suy nghĩ hơn, ăn uống, chi tiêu... Tất cả những thứ mà trước giờ tôi vẫn được bố mẹ lo lắng. Tôi ở trọ với một cô bạn cùng lớp trên Đại học. Nhưng chẳng mấy khi trò chuyện với nhau, cũng bởi tôi quá khép mình, sống nội tâm và không thích chia sẻ, chẳng biết tôi như thế từ bao giờ.

Phúc có lẽ là người bạn duy nhất muốn nói chuyện với tôi, rủ tôi đi chơi, đi uống nước và giới thiệu cho tôi những bài hát Country - sở thích của tôi.

Buổi tối, Phúc qua xóm trọ đón tôi. Cậu ấy đưa tôi đến một quán Cafe, không giống hàng ngàn quán ở Hà Nội rực rỡ ánh đèn trước đường lớn, nó nằm trong một ngõ, khá yên lặng và đơn giản, tôi để ý thấy có khá nhiều xe trong bãi đỗ, có vẻ đây là quán của những người thích thưởng thức âm nhạc nhẹ nhàng, bình dị như nhạc đồng quê - giống như lời Phúc kể.

- Ngồi đi cậu, chờ chút, tớ đi gọi đồ uống, ở yên đây thôi đấy. - Phúc dẫn tôi đến một bàn rồi chạy đi.
Tôi thấy một sân khấu nhỏ, có trống, có đàn, và nhiều nhạc cụ nữa, ánh đèn nhẹ vừa đủ để tôi quan sát được có khá nhiều bàn ghế được sắp xếp rất khoa học.

Tôi thật sự thích không gian ở đây, rất yên bình. Một cô bồi mang cho tôi một cốc cà phê đánh đá và mỉm cười.

- Bạn trai chị nói sẽ quay lại ngay! Mời chị dùng.
*Clap clap clap...*

Có tiếng mọi người vỗ tay, tất cả ánh mắt đổ dồn lên sân khấu. Ôi, cặp kính cận, mái tóc dầy và xù che một phần mặt, dáng người ấy... Tôi không nhìn rõ mặt, nhưng dáng vẻ ấy là của Tuấn... Không phải, Tuấn đã mất rồi cơ mà... Chuyện gì đang xảy ra thế này?!... Chưa bao giờ tôi thấy Tuấn hát, cũng không bao giờ cậu ấy lên sân khấu, còn bây giờ tôi đang thấy một bản sao của Tuấn ôm cây đàn guitar ngồi trên ghế, một nét rất nghệ sĩ.

Tôi muốn cậu ấy chú ý và nhận ra sự có mặt của tôi... Nhưng không thể làm phiền mọi người đc... Phúc, Phúc đâu rồi? Lúc tớ cần cậu giúp thì chạy đi đâu vậy?

(Còn tiếp)

Tác giả: Minh Do



************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.

Address


Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Đảo hoang vui vẻ posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Convenience Store?

Share