26/02/2022
6.
Cậu ấy bước ra, mái tóc xù rối, cặp kính cận dày, và cái dáng cao gầy ấy... Tất cả đều giống giấc mơ ấy, nhưng không có cây đàn guitar, chỉ có cậu ấy cầm micro bước ra giữa nền nhạc du dương... và cất lên tiếng
From the first day
That I saw your smiling face
Honey, I knew that we would
Be together forever
Ooh when I asked you out
You said no but I found out
Darling that you'd been hurt
You felt like you'd never love again
I deserve a try honey just once
Give me a chance and I'll prove this all wrong
You walked in, you were so quick to judge
But honey he' s nothing like me
I'll never break your heart
I'll never make you cry
I'd rather die than live without you
I'll give you all of me
Honey, that's no lie
Tuấn, cậu muốn nói điều gì qua bài hát này? Không phải như những gì tôi nghĩ, ý nghĩa quá lạ và khác vs chuyện của tôi và Tuấn.
Tôi ngồi một mình giữa khán phòng. Không có ai ngoài tôi và cậu ấy, cậu ấy say mê, đắm đuối trong giai điệu, còn tôi cũng thả hồn theo từng khúc hát của cậu, nhưng tâm trạng vẫn còn đầy nghi vấn.
Bài hát kết thúc rồi, nhạc đã dừng hẳn, tôi tiến tới sân khấu, cậu ấy đứng lặng lẽ trên ấy, cúi gằm mặt. Không gian rất yên lặng.
- Tuấn, là cậu phải không?
Tôi không nhận được bất kỳ câu trả lời nào.... Tôi đến ngay trước mặt cậu ấy, và lại hỏi
- Sao thế Tuấn? Cậu nói gì đi.
- Tớ xin lỗi.
Tôi giật mình khi nghe thấy tiếng cậu ấy cất lên, không phải giọng nói của Tuấn, giọng nói này cũng rất quen....
Cậu ấy khẽ ngẩng đầu, một tay tháo kính, một tay kéo mái tóc giả xuống. Đó là Phúc.
- Tuấn đã đi thật rồi cậu ạ. Và đây là điều cuối cùng cậu ấy muốn.
Tôi bật khóc, tôi bị Phúc lừa từ hôm ấy sao? Cậu ấy bắt chước từ dáng vẻ đến phong cách của Tuấn để lừa tôi. Tại sao lại cho tôi thấy Tuấn một lần nữa, để lại một lần nữa tôi phải chấp nhận Tuấn đã mất thật rồi? Cậu phũ phàng lắm Phúc ạ. Tôi quay đi, trực bỏ chạy.
- Khoan, để tớ giải thích. - Phúc kéo tay tôi lại. - Tất cả là vì Tuấn.
Và Phúc đã kể như thế này:
- Từ sau khi biết mình bị bệnh nan y, Tuấn đã xác định cái chết đang chờ cậu ấy, cậu ấy đến gặp tớ và nói rất nhiều điều.
"Ông có thể giúp tôi không? Tâm nguyện cuối cùng của một người bạn thân."
"Hãy thay tôi, ở bên và yêu thương Hướng Dương bằng trái tim của ông, và nhịp đập của tôi"
Tớ đã nhận được kính, và mái tóc giả giống của cậu ấy. Chúng được gửi từ nhà Tuấn. Tớ phải chuyển sang học khối B, học, học và học... Tất cả để có thể đỗ vào ĐH Y Hà Nội, vì Tuấn tin chắc chắn cậu sẽ đỗ vào trường ấy.
Tớ đã thành công khi có thể ở bên cậu, dù chỉ là thoáng chốc ở quán trà đá bên đường, hay một chút buổi tối nghe nhạc. Tớ cũng biết, cậu vẫn còn yêu Tuấn lắm, vì thế cậu sẽ còn nhớ những bài hát mà Tuấn vẫn nghe khi ở bên cậu, những bài mà Tuấn đã chọn cho tớ hát.
Cậu ấy muốn cậu được bình yên, nhẹ lòng khi nghe "Safe and Sound" và....
- Cậu nói tiếp đi. - Tôi giục Phúc.
- Và cậu ấy muốn tớ nói cho cậu biết, là... Tớ thích cậu!
Tôi tròn xoe mắt nhìn Phúc - đang cúi mặt gượng ngùng, tay gãi gãi tóc gáy.
- Cậu không cần phải miễn cưỡng vì Tuấn, vì tớ. Cậu phải sống thật với tình cảm chứ! - Tôi nghĩ mình sắp cáu rồi.
- Vì sự thật là Tớ thích cậu. Từ khi còn học cấp 3. Và từ trước khi Tuấn đến với cậu. Tớ đã không đủ dũng cảm như Tuấn, nói ra lời tỏ tình để được ở bên cậu.
Tớ đã đứng nhìn hai cậu hạnh phúc, làm một trái tim bên lề rất lâu. Tớ nghĩ mình sẽ chôn mọi thứ lại vào quá khứ, cho đến khi Tuấn đến và nói rằng cậu ấy biết tất cả, và muốn tớ tiếp tục giúp cậu ấy....Và cũng là giúp chính tớ!
- Tuấn... - Tôi lắp bắp, cũng chẳng biết phải nói gì nữa.
- Phải, Tuấn đã sắp xếp tất cả, mọi chuyện đều nằm trong tay cậu ấy, kể cả khi cậu ấy đã ở rất rất xa, cậu ấy quá hiểu tình cảm của cậu, của tớ để có thể bắt tớ làm theo.
Chuyện do Tuấn dựng lên, nhưng do tớ tình nguyện làm tất cả. Tớ yêu cậu, vẫn nguyên vẹn như mối tình đầu thời học trò của tớ! Được gần gũi và quan tâm đến cậu là hạnh phúc với tớ rồi.
Tôi bỏ chạy, tôi muốn chạy trốn khỏi ánh mắt ấy. Đến hôm nay tôi mới biết cậu ấy đã quan tâm, và hy sinh vì tôi như thế. Tôi vẫn yêu Tuấn, có gì sai đâu. Nhưng hình như chưa bao giờ tôi để ý đến những gì Phúc dành cho tôi. Trong mắt tôi chưa bao giờ cậu ấy là một người ấn tượng, cho tới khi lời nói của cậu ấy đang khiến trái tim tôi loạn nhịp.
Tôi lao nhanh ra đường, đạp xe hết sức bình sinh, tôi muốn trở về nhà trọ, nằm lên giường và mơ thấy Tuấn. "Tớ muốn cậu ở đây và nói ra tất cả Tuấn ạ". Bất giác, tôi nhìn lên trên trời cao. Hôm nay bầu trời đen thăm thẳm, chẳng có gì hết ngoài một màu đen. Nhưng không.... Có một ngôi sao vẫn sáng!
* Rầm *
- Tuấn! Tại sao lại là Phúc? - Tôi thấy Tuấn ngồi bên cạnh mình, trên vỉa hè quen thuộc.
- Cậu ấy đã rất kiên trì, cậu ấy xứng đáng hơn. - Tuấn nháy mắt. - Lẽ ra cậu nên nói điều cậu vẫn muốn nói cho Phúc nghe, thay cho tớ.
- Cậu muốn tớ đến với Phúc sao?
- Không, hãy đến với tớ, nơi trái tim tớ đang đập, nơi lồng ngực của Phúc!
* Kééééeet Kẹẹẹeeet"
Tôi choàng tỉnh dậy, tôi thấy khắp nơi đều màu trắng, bệnh viện à? Tôi nằm trên giường bệnh, chân trái bó bột treo ngược lên, đầu cũng băng trắng toàn thân ê ẩm. Tôi thấy Phúc gục người bên cạnh giường.
- Đừng có vừa đi xe tốc độ cao, vừa ngắm sao trên trời như thế nữa nhé... Cậu va phải ô tô rồi ngã xuống đường. - Phúc ngẩng đầu dậy - Bất tỉnh 2 ngày rồi đấy Gấu ạ.
- 2 ngày à?
- Ừ, tớ đuổi theo sau và thấy tất cả. Tớ đưa cậu đến bệnh viện và ở đây với cậu. - Đôi mắt thâm quầng, mái tóc xù lên và xơ xác, Phúc có vẻ mệt mỏi lắm.
- Phúc, cậu biết không? Cậu giống Tuấn lắm. Không cần phải cải trang đâu. Ngốc ạ!
The End.
Tác giả: Minh Do
************-------**********
Toàn bộ câu truyện được kể lại đều thuộc bản quyền của Đảo hoang vui vẻ (juaaH). Ủng hộ chúng tôi bằng cách . Vui lòng không copy và Reup nhớ ghi nguồn. Chân thành cảm ơn và yêu quý các bạn ❤.