Harapi Store

Harapi Store Mỗi một món quà là một câu chuyện, một thông điệp mà người tặng muốn gửi gắm vào trong đó.

Mẫu bơi 2 in 1 vừa dạo chơi chụp hình tự sướng. Được những sot ảnh đẹp thì nhảy bùm xuống biển để bơi. Quá tiện luôn đấy...
27/07/2020

Mẫu bơi 2 in 1 vừa dạo chơi chụp hình tự sướng. Được những sot ảnh đẹp thì nhảy bùm xuống biển để bơi. Quá tiện luôn đấy ạ, ai quan tâm ib e tư vấn sz nhé.

06/02/2020

Ngon quá

Khoảnh khắc cuối năm, tâm trạng thật lạ! Nửa háo hức mong chờ năm mới, nửa tiếc nuối cho năm cũ sắp qua. Quay đầu nhìn l...
31/12/2019

Khoảnh khắc cuối năm, tâm trạng thật lạ! Nửa háo hức mong chờ năm mới, nửa tiếc nuối cho năm cũ sắp qua. Quay đầu nhìn lại một năm, mình thấy nuối tiếc vì điều mình chưa kịp làm, tiếc nuối vì bỏ lỡ một số thứ cũng thấy vui vui vì một số điều mình đã làm được và háo hức chờ đợi năm mới đến để làm những điều mình chưa làm, mong chờ những điều mới mẻ.
Tự hỏi rằng năm 2019 đã làm được những gì đâu mà đã hết năm mất rồi, có những con người mình bỏ lỡ, có những mối quan hệ mình bỏ quên, có những điều chưa kịp hoàn thành. Một ngày cuối năm với một không khí hân hoan bao trùm, một thời tiết đẹp tuyệt vời để ra ngoài đi chơi, để tận hưởng nốt những giây phút cuối năm còn vương lại chút ít. Là một ngày đẹp trời đủ để hoàn thành một số chuyện nhỏ chưa làm, đủ để trau chuốt, chỉn chu hơn cho bản thân để sẵn sàng đón chào một năm mới, đủ để dành thời gian đi ăn, đi chơi với bạn bè để gắn kết lẫn nhau, là lúc dành thời gian để về quê nhà ăn những bữa cơm thân thuộc.
Một tuổi mới lại sắp đến! Một năm nữa lại đến cho ta thêm sự trưởng thành, chín chắn, ban cho ta thêm nhiều sự mạnh mẽ, gan dạ hơn để tiếp tục trải nghiệm một năm nữa. Một năm nữa lại đến để hoàn thiện thêm bức tranh thanh xuân của chúng ta, là một lần nữa cơ hội mở ra cho chúng ta hoàn thành nốt những điều còn dang dở ở năm cũ, tạo dựng mối quan hệ mới tiếp theo. Có lẽ khoảnh khắc cuối năm này vừa thấm đượm chút nuối tiếc của quá khứ một năm qua, vừa hừng hực trong trái tim nhỏ bé ý chí, mong muốn táo bạo sẽ thực hiện trong năm tới đây - quyết tâm cho một tương lai phía trước. Tuổi trẻ chỉ trải qua một lần, hãy cứ khát khao, hãy cứ chạy theo đam mê và hãy cứ làm theo những điều mình thích, mình yêu để sau này khi nhìn lại dù có chưa đúng nhưng vẫn thấy vui vẻ với tuổi trẻ mình tạo dựng - những năm tháng táo bạo chưa có gì để mất. Năm nào cũng có khoảnh khắc cuối năm, năm nào cũng có dư vị cả nuối tiếc cả mong chờ nhưng khoảnh khắc đó của mỗi năm lại cũng có gì đó khác nhau. Đó là dòng thời gian chảy trôi đã khác nhau, đó là tuổi trẻ của chúng ta đã thay đổi, đó là cách nhìn nhận thế giới của chúng ta rộng mở hơn, đó là con người ta đã trưởng thành, mạnh mẽ và bản lĩnh hơn rất nhiều.
Năm mới hãy làm nhiều hơn những gì mình ước mong, tìm mọi cách để phát triển bản thân, để định hướng chính mình để khoảnh khắc này năm tới sự hối tiếc trong mình không còn nhiều chỉ còn lại sự háo hức, rạo rực đón chờ những điều mới mẻ trong năm mới.
Và trong khoảnh khắc này tôi mong các bạn đón chào một năm mới thật vui vẻ, hạnh phúc, tràn đầy sức khỏe và mong các bạn sẽ táo bạo tạo ra những điều lớn lao cho năm mới, tạo dựng một tuổi trẻ đầy ánh hào quang. Yêu các bạn!

- Dì Chu Chu

Tôi phát hiện ra khi mình yêu thương ai đó, mình sẽ trở nên ích kỷ, chỉ muốn giữ người đó cho riêng mình. Bạn đã từng yê...
25/12/2019

Tôi phát hiện ra khi mình yêu thương ai đó, mình sẽ trở nên ích kỷ, chỉ muốn giữ người đó cho riêng mình. Bạn đã từng yêu ai đến mức như vậy chưa?
Tôi có một người bạn học cùng lớp trên đại học với tôi. Tôi và nó chơi với nhau khá thân. Bạn tôi có một người anh trai làm trong ngành công an, là cán bộ công chức nhà nước hơn nó bốn tuổi. Qua thái độ và hành động của nó đối với anh trai nó tôi biết nó yêu quý anh trai rất nhiều, nhiều lắm. Nó không muốn anh trai mình lấy vợ nó chỉ muốn anh ở như vậy mãi với nó, là anh trai của nó. Nó không muốn chia sẻ tình cảm ấy cho bất kỳ người nào khác. Tôi hay đùa nó là sau này tôi muốn nó trở thành em chồng tôi, có nghĩa là tôi sẽ lấy anh trai của nó. Nó không thích đùa như thế, nó muốn anh nó là của riêng nó, không muốn ai động vào anh mình. Hiện tại, anh nó đang có người yêu và hai người đó đã yêu nhau được gần chục năm rồi, nhưng nó vẫn không thích chị kia, nó không muốn anh nó lấy vợ bây giờ. Nó không hề muốn. Có lẽ cũng bởi vì quá yêu anh mình nên nó yêu cầu, đòi hỏi về người yêu của anh nó cao hơn chăng? Nó muốn một người thực sự hoàn hảo để có thể xứng đáng hơn với người anh yêu dấu của nó chăng? Tôi đoán vậy và cảm thấy xúc động trước tình cảm của nó dành cho anh trai mình.
Trong bộ phim “Về nhà đi con” mà hầu như tất cả người Việt đều biết có một thước phim rất chân thực về diễn tả diễn biến tâm lý của Thư với bố Sơn của mình. Thư yêu bố và tình yêu đấy mạnh mẽ đến nỗi có phần chiếm hữu khiến bố Sơn có phần khó khăn trong việc chọn lựa hạnh phúc của riêng mình. Thư không muốn trong gia đình xuất hiện một người phụ nữ thay thế cho người mẹ đã mất của mình. Thư muốn bố sống mãi như vậy bên cạnh ba chị em Thư và cô luôn cố gắng tìm mọi cách để chăm sóc bố tốt nhất.
Còn tôi cũng đã từng có những cảm xúc như thế. Tôi có một người bà. Bà là em của ông nội tôi, bà sống với gia đình tôi từ khi tôi còn nhỏ. Bà luôn quan tâm và yêu thương tôi hết mực. Tôi cảm nhận được điều đó và tôi cũng rất yêu bà. Hồi tôi năm tuổi còn bé xíu xiu, lúc đó bà tôi cũng còn trẻ lắm và bà tôi quyết định đi lấy chồng. Hôm đó khi vừa đi học về tôi nghe được tin đó tôi đã khóc sướt mướt gào to cái mồm lên: “Không cho bà đi lấy chồng đâu, không cho bà đi lấy chồng đâu”. Tôi cứ thế mà gào lên khóc hết nước mắt cả buổi, mọi người hồi đó nhìn tôi cười, tôi cũng chả quan tâm. Đối với tôi việc giữ bà lại cho riêng mình là điều mà tôi quan tâm nhất lúc đó. Tôi cũng luôn muốn bà ở mãi bên mình, chỉ quan tâm đến tôi thôi. Đến giờ nghĩ lại thì tôi thấy mình cũng thật trẻ con quá, quá ích kỷ rồi! Dù bà có đi đâu thì bà cũng vẫn luôn yêu tôi, quan tâm đến tôi. Tôi được phép yêu nhiều người thì tại sao tôi lại ích kỷ chỉ muốn bà yêu tôi. Yêu một ai đó là luôn mong người đó hạnh phúc tươi vui, người đó nhận nhiều tình yêu từ mọi người thay vì nhận mỗi tình yêu từ mình.
Nếu bạn yêu một ai đó mà còn ích kỷ, còn muốn độc chiếm thì hãy dần dần mở lòng ra, rộng rãi hơn đi. Vì người đó vẫn cứ ở đó, vẫn sẽ quan tâm, yêu thương bạn. Chỉ cần bạn yêu thương người đó chân thành thì sẽ nhận lại được tình cảm xứng đáng. Tôi hi vọng bạn sẽ có một trái tim giản dị biết thương yêu, một trái tim rộng mở, nhân hậu. Tình cảm cho đi, tình cảm sẻ chia là tình cảm được nhân lên, là thứ tình cảm “sống”.

- Dì Chu Chu

Tôi đã đọc một câu chuyện rất hay và ý nghĩa về đêm giáng sinh của một đôi vợ chồng trẻ. Đọc xong câu chuyện tôi đã suy ...
24/12/2019

Tôi đã đọc một câu chuyện rất hay và ý nghĩa về đêm giáng sinh của một đôi vợ chồng trẻ. Đọc xong câu chuyện tôi đã suy nghĩ rất nhiều về nó và tôi thấy trong cuộc sống thực cũng có rất nhiều trường hợp như vậy. Khi vì người mình yêu, mình có thể hy sinh tất cả mọi thứ mà không cần nhận lại điều gì lớn lao, chỉ cần sự yêu thương của người đó là đủ. Hãy cứ trân thành và bạn sẽ được nhận những điều xứng đáng!
Câu chuyện kể về một đôi vợ chồng trẻ Jim và Della, tuy nghèo tiền nhưng rất giàu tình yêu. Giáng Sinh sắp tới, Della tự hỏi phải tặng Jim món quà gì đây. Nàng muốn tặng chàng sợi dây cho chiếc đồng hồ của chàng. Nhưng nàng không có đủ tiền để mua. Vì thế, nàng nảy sinh một sáng kiến: Nàng có bộ tóc dài mượt mà, óng ả mà nàng yêu quý và rất hãnh diện vì nó. Nhưng nàng quyết định cắt bộ tóc đi, và đem bán để mua cho Jim sợi dây đồng hồ.
Hôm lễ Giáng Sinh, từ phố về, nàng cầm trong tay một chiếc hộp rất đẹp đựng sợi dây đồng hồ mạ vàng mà nàng vừa sắm được bằng mái tóc của mình. Bỗng nhiên Della cảm thấy lo lắng. Nàng biết Jim rất quý mái tóc dài của nàng. Nàng tự hỏi không biết Jim có buồn vì nàng cắt và bán nó đi hay không?
Khi Jim đi làm về, Della ra mở cửa. Tay chàng cầm một cái hộp thật đẹp, đựng món quà chàng mới mua để tặng nàng. Khi nhìn thấy mái tóc ngắn của vợ, Jim như muốn khóc, nhưng chàng không nói gì cả. Cố trấn tĩnh, chàng trao cho nàng chiếc hộp xinh xắn. Mở hộp ra, Della rất đỗi bàng hoàng. Trong hộp là một bộ lược chải tóc bằng xà cừ rất đẹp. Còn chàng, khi mở món quà vừa nhận được từ tay vợ, Jim cũng ngỡ ngàng không kém. Chính lúc đó Della mới nhận ra rằng Jim đã bán chiếc đồng hồ vàng, món đồ quý nhất của anh, để mua lược chải tóc cho nàng. Phút chốc cả hai đều hiểu rằng họ đã tặng nhau tất cả những gì quý giá nhất.
Đọc xong câu chuyện này ta vừa cảm thấy xúc động vừa cảm thấy thấu hiểu cho sự hy sinh cao cả ấy. Chỉ khi ta trao tặng đi những thứ bằng sự chân thành thì ta mới nhận được giá trị của chính bản thân mình. Giáng sinh không chỉ là lễ của tặng quà mà còn là lễ của tình yêu. Không cần phải những món quà quá cầu kỳ, quá đắt tiền mới có giá trị, mà giá trị nằm ở tấm lòng của người tặng. Món quà đó có thể không đắt tiền bằng ai nhưng chỉ cần thắm đượm tình yêu nồng cháy của người tặng. Món quà dù nhỏ bé nhưng gói trọn tất cả tình yêu, sự trân trọng, lòng biết ơn đôi khi là cả sự mến mộ dành cho người nhận. Đó mới là món quà vô giá không gì sánh bằng.
Harapi sẽ đồng hành cùng các bạn, thay lời muốn nói của các bạn đến những người bạn yêu thương. Những sản phẩm dù nhỏ bé của Harapi nhưng sẽ là món quà vô cùng quý giá, đem thành ý của người tặng đến người được nhận, giúp họ thực sự gắn kết với nhau. Tin tôi đi, Harapi sẽ luôn làm các bạn hài lòng!

- Dì Chu Chu

Giáng sinh đang đến bên ngoài cửa, bạn đã chuẩn bị những gì cho mùa giáng sinh này?    Thật nhàm chán nếu Noel này chỉ n...
23/12/2019

Giáng sinh đang đến bên ngoài cửa, bạn đã chuẩn bị những gì cho mùa giáng sinh này?
Thật nhàm chán nếu Noel này chỉ ngủ ở nhà, ru rú trong chăn cày nát bộ phim đã từng xem trước đó, lướt facebook, zalo, instagram,...nơi đâu cũng ngập tràn hình ảnh bè bạn đăng đi chơi hay ăn uống ở đâu đó. Đừng lãng phí cuộc đời như thế, hãy yêu bản thân mình nhiều hơn, hãy cứ chơi hết mình đừng ngại ngùng, hãy giải phóng mình khỏi những lo toan, mỏi mệt của việc học và công việc làm thêm.
Mấy hôm nay, không khí giáng sinh bao trùm mọi ngóc ngách đường phố của Hà Nội. Tôi đi dọc đường và ngửi thấy “mùi” giáng sinh có mặt khắp mọi nơi, nhà nhà đều có một cây thông Noel nho nhỏ, trang trí những họa tiết giáng sinh đẹp mắt, những bông hoa, những bông tuyết xinh xắn, trắng ngần, những quả bóng tròn sặc sỡ sắc màu, những ngôi sao, những dây đèn led nhấp nháy,...Mọi không gian, mọi ngóc ngách đều đậm chất giáng sinh, cảnh buôn bán những đồ giáng sinh tấp nập, nhộn nhịp. Nhìn cảnh vật đó lòng tôi cũng vui vẻ, nhộn nhịp theo. Mọi mệt mỏi, mọi áp lực của công việc, của học tập cũng tan biến hết, chỉ mong sao đến Noel thật nhanh để tận hưởng cảm giác đó mạnh mẽ hơn. Noel cũng là một dịp quan trọng để gắn kết các mối quan hệ gia đình, bè bạn. Trên Hà Nội, chắc hẳn hôm Noel sẽ là ngày đông nhất, náo nhiệt nhất. Chắc hẳn những nhà hàng, những rạp chiếu phim, những công viên đều tấp nập người. Tôi cũng đã lên kế hoạch với hội FA của mình làm một bữa tối thật sang chảnh và sau đó đi chơi, đi dạo một chút, hẳn sẽ rất là vui. Học nhiều rồi, làm nhiều rồi đây là dịp để xõa cho giảm stress, dại dột gì mà không tận hưởng khoảnh khắc vui vẻ của tuổi trẻ. Mị còn trẻ Mị còn muốn đi chơi. Đi đua đưa với bè bạn một chút cũng rất tốt, làm tăng sự thân mật, gần gũi giữa mọi người. Tôi đang suy nghĩ cho mình về những trang phục mặc hôm ấy, phải thật đẹp, thật chanh sả để biết đâu tự nhiên tình yêu lại rụng trúng đầu. Như câu chuyện tình của một đứa bạn khác của tôi. Nó kể về chuyện tình của nó nghe thật thú vị. Noel năm ấy nó cùng bạn bè đi chơi Noel và nó bất ngờ gặp người nó yêu bây giờ khi nó đang hát nghêu ngao cùng với bọn bạn ở một quán nhỏ ven đường, nó nhận ra có một chàng trai cứ nhìn nó từ khi nó hát đến khi nó kết thúc, sau đó chàng trai ấy mỉm cười với nó mỗi khi nó nhìn về hướng anh. Nó không hiểu nhưng cũng hơi ấn tượng với vẻ ngoài khá điển trai chàng trai ấy. Anh ấy xin số nó và về anh với nó nhắn tin cho nhau rồi trở thành người yêu lúc nào không hay. Câu chuyện tình của nó nhẹ nhàng vậy thôi nhưng nghe cũng thấy vui vui, hài hài. Giáng sinh năm nay tôi cũng sẽ ra ngoài chơi cùng tụi FA hồi cấp ba của mình. Có khi nào sau hôm đi chơi tụi nó thoát FA hết còn mỗi mình tôi không? Thôi thì cùng nhau thoát hết một lượt vậy. Tôi sắm cho mình bộ quần áo đẹp nhất, dễ thương nhất, một đôi giày trắng siêu xinh và không quên cả những đồ trang sức nhỏ nhỏ cho mình càng trở nên lung linh hơn.
Các bạn cũng vậy, đừng để Noel của mình trôi qua nhạt nhẽo. Hãy ghi lại những ký ức thật đẹp để không phải sống hoài sống phí. Đừng nhấn chìm tuổi trẻ của mình trong chăn, trong căn phòng bé xíu. Hãy đi và tận hưởng! ...Và cùng chờ đợi xem năm nay ông già Noel tặng gì nào?
Noel này thời tiết có thể sẽ lạnh một chút, hãy chọn cho mình bộ quần áo thật xinh lung linh nhưng vẫn đủ ấm nhé! Đừng quên những món trang sức nhỏ xinh dễ thương của Harapi để làm nổi bật lên vẻ yêu kiều của bạn, kẻo tình yêu rụng trúng đầu lúc nào không hay. Hãy để Harapi giúp bạn trở nên lộng lẫy hơn, xinh đẹp hơn và ghi lại mọi dấu ấn của tuổi trẻ. Chơi đi ngại chi!

- Dì Chu Chu

Tôi và Mẹ (4)   Tôi là một đứa hay đùa. Thỉnh thoảng chị em tôi lại pha trò cho mẹ cười. Ngày xưa khi còn nghèo, được ăn...
22/12/2019

Tôi và Mẹ (4)
Tôi là một đứa hay đùa. Thỉnh thoảng chị em tôi lại pha trò cho mẹ cười. Ngày xưa khi còn nghèo, được ăn tóp mỡ là đã vô cùng ngon lắm rồi nên mẹ tôi hay ước: “Sau này chả cần bọn mày nuôi tao nhiều, chỉ cần ngày cho mẹ ba bữa cơm ăn tóp mỡ là được rồi”. Đến bây giờ thỉnh thoảng bọn tôi lại lôi ra để trêu chọc mẹ: “Mẹ ơi sau này con cho mẹ ăn tóp mỡ thôi nhá”. Ngày xưa ăn nhiều quá chắc mẹ tôi sợ nên mỗi khi bị trêu vậy mẹ chỉ cười nói; “Bọn mày nuôi gì thì ăn nấy nhưng tóp mỡ thì thôi, sợ rồi”. Nhìn vẻ mặt lúc ấy của mẹ bọn tôi lại buồn cười. Bây giờ lớn rồi nhưng đôi khi về nhà mấy chị em tôi vẫn tỵ nhau rửa bát rồi nhiều khi to tiếng, mẹ hay bảo chúng tôi: “Lâu rồi bọn mày không xếp hàng hả?” Thế là chúng tôi lại nhăn răng ra cười, cười về ký ức suốt ngày bị xếp hàng ăn đánh thời xưa. Rồi đợt cá tháng tư trước tôi gọi điện trêu mẹ là tôi có người yêu. Mẹ tôi chửi “Yêu thì đốt sách đi”. Tôi vẫn cố đùa dai nói là người yêu tôi trên Hà Nội là một anh giám đốc ở chỗ làm, hơn bố mẹ hai tuổi. Thế là được đà mẹ tôi chửi kinh lắm “Vậy thì đốt sách đi con ơi! Nó hơn bố mày hai tuổi vậy bố mày gọi nó là anh à, gọi nó là bác à”. Xong mẹ tôi giận cúp máy luôn. Như bình thường, khi ngày cá tháng tư mỗi khi người ta bị mắc lừa xong thì tôi sẽ đính chính lại thông tin luôn nhưng đằng này mẹ giận đến nỗi không cho tôi thời gian đính chính. Gọi lại cho mẹ vài cuộc mẹ cũng không thèm nghe máy của tôi luôn. Tôi lại phải gọi cho các chị kể rõ đầu đuôi, nhờ các chị gọi cho mẹ nói giúp. Thế là tận hôm sau câu chuyện mới được giải quyết, cả nhà lại được một mẻ cười vỡ bụng. Đến tận đợt sau tôi về mẹ vẫn hãy còn nhắc lại vụ đó. Mẹ để bụng chuyện đó lâu thật!
Những ngày đầu lên Hà Nội, tôi một thân một mình không một người thân trên này, tôi nghĩ mình đã đủ lớn không cần mẹ đi cùng nên mẹ cứ yên tâm ở nhà đi làm. Lần đầu tôi lên Hà Nội với một quyết tâm to lớn, một cảm giác trưởng thành hơn bao giờ hết với một chiếc túi nhỏ xách trên tay và một vali bé sau lưng. Vali tôi không đựng gì nhiều, còn chiếc túi chỉ có vài bộ quần áo, vài cuốn sách nhưng tôi xếp gọn gàng, chặt chẽ nên nặng lắm, xách rã cả tay. Trong túi còn có ba gói mì tôm Kokomi mà mẹ tôi đưa bảo mang đi ăn, sợ trên đó không quen, chưa biết quán nào mua xảy ra thì ăn cho đỡ đói. Mẹ vẫn luôn một câu duy nhất: “Cẩn thận không bị lừa con nhé”. Mẹ lo cho tôi đến thế là cùng, đến cả mì tôm cũng bắt tôi đem từ quê lên Hà Nội. Mấy ngày đầu ngày nào tôi cũng phải gọi điện báo tình hình về chỗ ăn, chỗ ở, tình hình nhập học. Tôi nói tôi có quen với vài người bạn mới nên mẹ đừng lo và tôi sẽ gọi thường xuyên hơn cho mẹ. Và sau mỗi cuộc nói chuyện nào cũng là lời dặn “huyền thoại” đó. Tôi thích ứng môi trường mới khá nhanh, một tháng khi lên trên này tôi đã sắp xếp ổn thỏa việc học, việc sinh hoạt câu lạc bộ ở trường và việc làm thêm. Tôi thường làm thêm đến mười giờ, mười rưỡi mới về, trong khoảng thời gian làm việc tôi không được nghịch điện thoại nên mẹ gọi tôi không biết. Tầm mười giờ hơn mẹ sẽ gọi lại cho tôi hỏi tôi đi làm về chưa. Tôi biết mẹ suốt ngày lo lắng cho tôi, bắt tôi tìm công việc làm thêm nào phải về trước 9 giờ, 9 rưỡi tối mà công việc của tôi lúc đó thì 10 giờ, 10 rưỡi mới kết thúc nên mỗi khi mẹ gọi điện hỏi về chưa là tôi dù đang đợi bắt bus vẫn luôn trả lời là về rồi cho mẹ đỡ lo lắng, không mẹ lại suy nghĩ nhiều. Nhiều khi mệt, nhiều khi áp lực học tập, công việc, thấy mẹ gọi tôi lại thấy cay cay nơi sống mũi nhưng vẫn luôn trả lời với giọng thư thái nhất cho mẹ yên tâm. May sao lúc đấy mẹ tôi vẫn chưa biết dùng facebook với messenger nên không video call được, chỉ gọi bình thường được thôi. Gần đây mấy chị em tôi dạy mẹ dùng facebook, messenger để khi mẹ ở nhà một mình thì gọi ngắm nghía tụi tôi cho đỡ nhớ. May sao công việc hiện tại của tôi về khá sớm nên nếu chả may mẹ gọi video call thì tôi đã ở trong phòng rồi. Tôi yêu mẹ nhiều lắm, tôi cũng hay nói yêu mẹ với cái giọng và khuôn mặt đáng yêu của mình. Mẹ tôi thích lắm! Mẹ cũng rất thích ôm tôi - đứa con gái nhỏ bé ấm áp của mẹ, mỗi lần về nhà mẹ cứ đòi ôm tôi ngủ. Con dù lớn mấy vẫn là đứa con gái nhỏ nhắn, dễ thương của mẹ. Lúc nào mẹ cũng hy sinh vì chúng con.
Mặc dù chưa có khả năng để viết một cuốn sách hoàn chỉnh cho mẹ nhưng bài viết này cũng đầy đủ những tâm tư tình cảm của con dành cho mẹ. Con yêu mẹ và khâm phục mẹ vì sự hy sinh cao cả, vì là người mẹ vĩ đại của chúng con! Sống lâu thật lâu hơn nữa để nhìn thấy chúng con thành công mẹ nhé! Mẹ đừng tiết kiệm quá nữa, hãy ăn uống thật đàng hoàng vào mẹ ạ. Cả nhà mãi yêu mẹ!
----------------------------------------------
Trong đầu tôi vẫn văng vẳng câu hát thời xa xưa mẹ thường hát khi chở tôi xuống ngoại trên chiếc xe cà tàng với tấm áo mưa màu xanh dương khoác khi mưa lúc ất, đó là cả một bầu trời xanh của con bé con ngồi sau lưng mẹ. Nhẩm theo nhịp hát:
“Đường gập ghềnh bánh xe non hơi
Lòng ngập ngừng vẫn lai cô bé đi chơi”... Và tôi nhớ mẹ!

- Dì Chu Chu

Tôi và Mẹ (3)  Có lẽ tôi là người mà khiến mẹ phải quan tâm, lo lắng nhiều nhất. Từ hồi nhỏ tôi đã mắc bệnh đến mùa lúa ...
22/12/2019

Tôi và Mẹ (3)
Có lẽ tôi là người mà khiến mẹ phải quan tâm, lo lắng nhiều nhất. Từ hồi nhỏ tôi đã mắc bệnh đến mùa lúa thì bị ngứa hết bàn chân. Trong ký ức loáng thoáng của tôi, có hình ảnh một bà mẹ chở một đứa con nhỏ trên chiếc xe đạp mini màu đỏ phai màu mà bố mua mải miết đạp qua từng con phố, từng ngõ ngách hàng chục cây số để tìm cách chữa bệnh cho đứa con nhỏ trong bầu trời nắng gắt oi ả của mùa hè. Không biết hồi đó mẹ có cho tôi đi bằng tàu hỏa không mà tôi nghe được tiếng tàu hỏa xình xịch chạy trong ký ức cảm giác như xa lắm. Rồi hồi lớp năm không hiểu sao chân tôi bị đi cà nhắc. Lúc mẹ phát hiện ra thế mẹ cứ bắt tôi đi thẳng nhưng tôi không sao đi thẳng được, mẹ tập đi cùng tôi hễ tôi không đi thẳng mẹ lại lấy đòn gánh đánh tôi nhưng tôi vẫn chẳng thể đi thẳng được. Tôi khóc vì mình tự dưng bị vậy, mình lạ lùng so với người khác. Mẹ đánh tôi nhưng tôi biết mẹ quan tâm tôi rất nhiều, mẹ khóc với mỗi bước đi của tôi, mẹ khóc mỗi lần mẹ giơ đòn gánh để đánh tôi. Giờ nhớ lại tôi vẫn thực sự sợ cảm giác đó. Mẹ đưa tôi đi chữa hết bệnh viện này đến bệnh viện khác, hết bệnh viện huyện đến bệnh viện tỉnh rồi đến bệnh viện trung ương họ đều chỉ kết luận rằng tôi bị viêm khớp. Mẹ tôi hỏi hết ông này đến bà nọ đi hết thuốc đông rồi thuốc tây, thuốc nam rồi thuốc bắc cuối cùng thì tôi đã khỏi. Sau bao nhiêu khó khăn suýt nữa cũng phải học lại lớp năm cuối cùng tôi cũng khỏi để có thể về dự thi chương trình chuyển cấp. Cảm ơn sự kiên trì của mẹ đã cho con đôi chân bình thường như bao người, đã cho con kịp thời học cùng bạn bè trang lứa. Thực sự cảm ơn người mẹ vĩ đại ấy. Nhưng con lại tiếp tục để mẹ phải suy nghĩ, con vừa bị amidan, vừa bị xơ hạt thanh quản, thường bị đau họng và khó nói khi thời tiết lạnh hoặc vô tình uống đá. Mẹ nghe ngóng thông tin rồi một lần nữa lấy chiếc xe đạp đèo con đi trên 40 cây số để sang huyện khác tìm ông lang đắp thuốc. Thương mẹ chẳng nói lên lời, đạp xe đường xa, ngược gió vất vả vừa đi vừa tìm đường, vừa đi vừa hỏi. Giá như ngày ấy nhà mình có xe máy như người ta thì đỡ vất vả hơn rồi mẹ nhỉ? Thương mẹ nhiều lắm! Lớn rồi nhưng lúc nào cũng khiến mẹ phải lo lắng, lúc nào cũng được dặn không được uống nước lạnh, lúc nào cũng nhắc không được ăn uống đồ của người lạ. Nghe đến mòn cả tai rồi nhưng mẹ vẫn cứ nhắc.
Nhiều khi bố có lỗi, nghĩ đến bố mẹ buồn rồi mẹ chửi bâng khua, có khi chửi cả tụi con. Lần nào tụi con cũng cố gắng làm nhà tham vấn tâm lý tốt nhất cho mẹ. Mẹ hay chửi con rằng tại sao lúc nào cũng bênh bố chằm chằm, nhưng mẹ không biết rằng con làm vậy chỉ để cho mẹ vui hơn. Nếu con tiếp tục nói lỗi của bố chắc hẳn mẹ sẽ rất buồn mà suy nghĩ mãi không thôi thậm chí khóc nữa nên con hay bênh bố để mẹ thấy bố có những điểm mạnh so với những cái lỗi mẹ vừa nêu ra từ đó mẹ có những cái suy nghĩ tích cực hơn nhiều, mẹ cũng cảm thấy vui và dễ chịu hơn nữa. Con không muốn mẹ mãi nhìn vào lỗi lầm của một ai đó rồi tự buồn, mong mẹ suy nghĩ tích cực hơn một chút. Cuộc đời không phải toàn màu hồng nhưng cũng không phải một màn đen kịt như mẹ nghĩ. Hãy cứ vui vẻ lên mà sống mẹ ạ. Lần nào gọi điện mẹ cũng nhắc con vài mẫu câu cũ mà con thuộc lòng luôn, còn con thì lúc nào cũng phải nhắc mẹ ăn uống đầy đủ chất hơn, đừng tiết kiệm quá, đừng suốt ngày chỉ ăn vài con cá diếc rán nữa vì mẹ cũng bị mấy cái bệnh máu nhiễm mỡ với gan nhiễm mỡ rồi. Mẹ thỉnh thoảng cũng ừ ừ nhưng lúc con về bất ngờ lại thấy vài con cá rán trong tủ, vài mớ rau để ăn dần. Tại sao cứ phải sống khổ như thế!
Một lần mẹ tôi gọi kể nay ở công ty mẹ cho khám sức khỏe toàn diện, mẹ tôi khám xong phải ra xin bác sĩ ghi bệnh ít ít xuống không thì công ty nó không nhận nữa. Nghe kể xong tôi vừa buồn cười vừa thấy xót xa. Mẹ tôi cũng nhiều bệnh lắm, mẹ suốt ngày đau đầu, chóng mặt, hay bị say nắng rồi mắt mẹ cũng kém đi rất nhiều, chân trước đây mẹ từng bị gãy một lần do tai nạn giao thông nên cũng yếu lắm chưa kể xét nghiệm ra còn thấy mẹ tôi vừa máu nhiễm mỡ vừa gan nhiễm mỡ nói chung là ty tỷ thứ bệnh. Mẹ tôi chỉ mong muốn sao cho làm thêm được năm năm nữa thì về vườn để các con của mẹ lớn hẳn và đặc biệt là để tôi ra trường có công việc ổn định đàng hoàng một chút. Trong bất kỳ công việc nào mẹ làm tôi đều thấy động cơ và mục đích có chúng tôi, vì chúng tôi. Mẹ hi sinh nhiều, làm nhiều cho chúng con quá! Phải dành bao nhiêu yêu thương mới đền đáp được đây. Tôi hay nói với mẹ và mọi người trong nhà: “Hãy coi con như là một dự án đầu tư, hãy bỏ tiền để đầu tư cho con sau này mọi người sẽ nhận nhiều hơn thế!” Mọi người hay cười bảo: “Nhất định mày phải đền bù lại nhiều hơn đấy!” Hơn ai hết người nhà tôi đều hy vọng tôi thành công, bởi tôi cũng là người được đầu tư nhất trong ba chị em. Nói đến đây lại chỉ muốn cố gắng nhiều hơn nữa!

- Dì Chu Chu

Tôi và Mẹ (2)    Mẹ tôi nghiêm khắc lắm! Ngày xưa mỗi lần chỉ cần một trong ba chị em tôi có lỗi là mẹ lôi cả ba ra cùng...
21/12/2019

Tôi và Mẹ (2)
Mẹ tôi nghiêm khắc lắm! Ngày xưa mỗi lần chỉ cần một trong ba chị em tôi có lỗi là mẹ lôi cả ba ra cùng ăn đòn. Chị em tôi khóc là mẹ cũng khóc. Ba chị em thương mẹ nên rất bảo ban nhau, sợ mẹ buồn. Tôi không bao giờ được phép gọi các chị là “mày tao” như một số gia đình khác ở quanh xóm, bất kể giận nhau mấy cũng phải xưng chị em. Có lẽ nhờ những đòn roi ngày ấy, nhờ cách dạy ấy của mẹ mà chúng tôi trưởng thành. Có một điều tôi chắc chắn mẹ dạy được chúng tôi đó là sự tốt bụng, trung thực và cả sự tế nhị trong cuộc sống hằng ngày. Trong xóm ai cũng khen ba chị em tôi là ngoan ngoãn, biết nghe lời. Và tôi biết khi nghe lời khen đó mẹ tôi rất vui và tự hào vì mẹ nghĩ kiến thức có thể mẹ học không nhiều bằng ai nhưng chí ít mẹ cũng dạy được các con của mẹ lên người.
Bố tôi hay đi làm xa, cũng rất ít khi gọi về nên tôi biết mẹ cũng nhớ bố nhiều lắm. Tôi nghe mẹ kể về câu chuyện tình yêu của bố mẹ trước đây với một giọng hồi tưởng, một ánh mặt vui vẻ mà lòng tôi cũng hân hoan vui theo, tưởng tượng ra một tình yêu thời ngày xưa của bố mẹ - mộc mạc mà giản dị. Mẹ che giấu cảm xúc không giỏi, tôi biết có nhiều lần mẹ đã khóc vì nhớ bố, tôi biết thỉnh thoảng mẹ đã khóc trong đêm khi những đứa con chìm vào giấc ngủ say, mẹ khóc vì nhớ người đàn ông của mẹ, mẹ khóc vì cuộc đời của mẹ, một cuộc đời trải qua bao thăng trầm, bao đắng cay, tủi nhục để có được ngày hôm nay. Tôi thực sự khâm phục mẹ, nhiều khi chỉ muốn thốt lên rằng: “Mẹ thực sự dũng cảm quá, vĩ đại quá mẹ ạ!”. Tôi hiểu cảm xúc của mẹ lúc đó, bố đi làm xa, mẹ như người trụ cột trong nhà, phải thật vững chắc để mấy đứa chúng tôi có thể sống an toàn, vui vẻ. Mẹ cố tỏ ra thật rắn chắc và làm cật lực, làm hết mình vì chúng tôi, vì muốn chúng tôi cũng được ăn học đàng hoàng như con của những gia đình khác. Mẹ không muốn người ta khinh bỉ bố mẹ rồi khinh bỉ sang những đứa con của mình.
Hồi tôi chuẩn bị thi đại học mẹ biết tôi thích ăn tôm nên hay mua tôm cho tôi ăn, mẹ thì không có nhiều tiền nên hay mua ít, mỗi khi mẹ rang lên cho tôi ăn mẹ đều nhường hết cho tôi, tôi bảo mẹ ăn mẹ cũng không ăn, mẹ nói mẹ không thích ăn tôm nên tôi nghĩ mẹ không thích ăn thật cho đến dạo gần đây tôi nghe được tin từ chị gái tôi kể rằng mẹ tôi xuống nhà bá tôi nói hồi tôi thi đại học biết tôi thích ăn tôm, rang tôm cho tôi ăn nhìn tôi ăn mà mẹ thèm không dám ăn vì có ít. Nghe xong tôi thực sự ngỡ ngàng, từ trước giờ tôi luôn nghĩ mẹ không thích ăn tôm nhưng sự thật không phải thế. Tôi sai rồi, tôi thực sự thiếu tế nhị quá, chỉ biết nghĩ cho riêng mình mà không bao giờ để ý đến xem mẹ muốn gì, mẹ thích gì. Nhiều khi chị tôi gọi kể cho tôi xong chị hay giả vờ tị là mẹ thương tôi nhiều hơn. Tôi không biết, nhưng chắc thế thật, có thể mẹ yêu tất cả các con của mẹ nhưng dành tình yêu cho tôi nhỉnh hơn một chút vì tôi nhỏ hơn, là em út trong nhà và hay làm bộ mặt đáng yêu hơn chăng? Mẹ dành tất cả tình yêu thương của mình để tạo nên một gia đình hoàn hảo nhất cho chúng tôi từ đầu đến cuối để chúng tôi không bao giờ cảm thấy thiếu thốn tình cảm. Hồi chị lớn tôi đi lấy chồng, mẹ lo lắng nhiều lắm, tôi còn thấy mẹ khóc nữa. Mẹ thương vì chị giờ sẽ đi làm dâu nhà người ta ở chỗ xa lạ, mẹ khóc vì thương người chị đã cùng mẹ hy sinh rất nhiều cho chúng tôi. Cái tuổi mà con nhà người ta vẫn được chơi thì chị tôi phải làm bao việc vừa phải bế em, vừa phải nấu cơm bằng bếp rạ. Bao nhiêu cái khổ nào bằng cái khổ này. Mẹ xót xa vì đứa con bé bỏng, đáng thương năm ấy giờ phải đi lấy chồng. Tôi thấy những điều đó trong con mắt đỏ ngầu của mẹ. Có lẽ mẹ chả bao giờ muốn quay ngược lại thời gian về những năm tháng nghèo khổ ấy nữa, chúng tôi cũng vậy. Tuy nhiên, nhiều lần chúng tôi vẫn nhớ về những kỷ niệm nơi căn nhà nhỏ năm xưa bên cạnh cây mít già cỗi mà năm nào, ngày nào chúng tôi cũng trèo lên đó ngồi nghịch, căn nhà nhỏ nơi chỉ có một gian mà phía góc cửa ấy chúng tôi bị đánh, bị úp mặt vào bờ tường mà trưởng thành. Nhớ một thời trong sáng và ấm cúng ấy quá!
- Dì Chu Chu

Xin Đừng Vô Danh      Hầu như bất kỳ ai cũng đã và đang trải qua một giai đoạn đó là đánh giá bản thân quá thấp, họ khôn...
21/12/2019

Xin Đừng Vô Danh
Hầu như bất kỳ ai cũng đã và đang trải qua một giai đoạn đó là đánh giá bản thân quá thấp, họ không tin tưởng vào chính mình. Tôi và rất nhiều người tôi gặp cũng đều như thế. Vậy làm sao để hiểu được giá trị của bản thân, làm sao để hiểu rõ chính mình?
Giá trị của bạn chính là con người thật của bạn. Cũng như một doanh nghiệp, một tổ chức thì văn hóa tổ chức là giá trị cốt lõi, còn với mỗi người thì con người thật, giá trị thật của chính mình chính là giá trị cốt lõi, là bản sắc riêng của mỗi người để phân biệt họ với những người khác để họ không bị lẫn với bất kỳ một ai.
Người đánh giá thấp bản thân thường thấy mình vô dụng, nhỏ nhoi, luôn phải nhún nhường, nhẫn nhịn để được chấp nhận. Họ xem tiêu chuẩn của người khác là thước đo giá trị cho chính mình. Họ thường đánh giá thấp năng lực của bản thân và thiếu khả năng tự quyết. Đứng trước sự lựa chọn họ luôn do dự, luôn muốn xem ý kiến của những người xung quanh như thế nào thay vì nghe xem chính mình thích cái gì và sẽ phải chọn cái gì. Chính vì vậy họ thường cảm thấy bị gò bó, khó chịu, mệt mỏi và tự kìm hãm sự thành công của chính mình. Tôi trước đây cũng ngại ngùng khi viết những dòng status trên trang cá nhân, tôi ngại ngùng khi đăng các video học nói tiếng anh, tôi luôn viện lý do cho sự lười học của mình, tôi ngủ cả ngày trong chăn và thức dậy với trạng thái mệt mỏi, chán nản. Tôi không tìm thấy giá trị của bản thân. Và giờ tôi phát hiện ra giá trị của bản thân được thể hiện rõ khi mình hành động theo nó. Không ai thấy giá trị của mình trong khi ngủ cả ngày mà không làm gì, không ai thấy giá trị của mình khi vùi đầu vào những bộ phim nhảm nhí, không đem lại giá trị, không ai thấy giá trị nếu không có mục tiêu để phấn đấu và sẽ không thấy được nếu bạn không tin vào chính mình. Nếu xây dựng được lòng tin vào chính mình, chúng ta sẽ dám chịu trách nhiệm cho mỗi lựa chọn mà chúng ta đi theo. Tôn trọng chính mình là biểu hiện từ bên trong, là suy nghĩ công nhận giá trị của mình. Không nhìn nhận bản thân, không trân trọng những điều mình đang có là một lối suy nghĩ sai lầm, trói buộc mọi khả năng đi đến cánh cửa thành công. Phải không ngừng trau dồi kiến thức, kỹ năng cho bản thân, luôn đánh giá bản thân tích cực mới là chìa khóa để mở cánh cửa thành công ấy. Đánh giá bản thân tích cực không có nghĩa là tự cao tự đại mà phải khiêm nhường nhưng không hề mặc cảm tự ti. Đánh giá lành mạnh, đúng đắn về chính mình mới là người khiêm nhường thực sự. Chỉ mình mới hiểu được chính mình và chỉ hiểu chính mình thì mới mong gặt hái được nhiều thành công trong cuộc sống, mong nhiều người yêu quý mình thực sự. Trong cuộc sống luôn phải biết mình là ai và đang ở vị trí nào, giá trị của mình là gì. Đừng vì bất kỳ ai mà đánh mất giá trị của bản thân. Sự tự ti khiến bạn trở nên rụt rè, không dám khẳng định cái tôi của riêng mình. Trong cuộc sống, không phải ai cũng hoàn hảo vì vậy hãy cứ sống bằng chính con người thực của bạn, đừng sống vì người khác cũng đừng cố làm hài lòng tất cả mọi người, đó là điều không thể và cũng không cần thiết. Cũng như những bài viết của tôi, có thể nó chưa hoàn hảo nhưng tôi vẫn tự tin viết bởi tôi biết tôi thích viết, tôi thích sẻ chia và chỉ có những lần không hoàn hảo mới có những lần thành công. Không ai để ý xem bạn đã ở vạch xuất phát hay vạch đích trong đường đua, họ chỉ để ý xem bạn đã để lại những giá trị gì cho xã hội. Giữa một bầu trời đầy sao sáng bạn hãy tự thắp sáng mình bằng giá trị của chính mình, đừng để bản thân bị chìm trong biển người và bị trở thành “vô danh” trong vô vàn những người “vô danh”. Giá trị của bạn nằm trong tay bạn, chỉ cần ta sống chân thành và hài lòng về bản thân như vậy là đủ rồi!

- Dì Chu Chu

Address


Telephone

+84983533484

Website

Alerts

Be the first to know and let us send you an email when Harapi Store posts news and promotions. Your email address will not be used for any other purpose, and you can unsubscribe at any time.

Shortcuts

  • Address
  • Telephone
  • Alerts
  • Claim ownership or report listing
  • Want your business to be the top-listed Convenience Store?

Share

Harapi - Món quà đến từ trái tim

Xin chào, tôi là cô chủ nhỏ của tiệm quà Harapi. Tôi là một người mê mẩn những món quà nhỏ xinh xắn và những câu chuyện nhỏ đằng sau mỗi một món quà ý nghĩa - những câu chuyện đến từ trái tim.

Thông qua Harapi, tôi muốn tìm cách mang đến cho mọi người thêm nhiều trải nghiệm mới mẻ về những món quà xuất phát từ trái tim chân thành của người gửi và chạm tới trái tim người nhận. Không chỉ là những món quà ý nghĩa được gia công kỹ với chất lượng thực sự cao mà còn cả những câu chuyện nhỏ và những thông điệp đầy ý nghĩa ẩn chứa trong mỗi món quà...thực sự khác hẳn với những món quà mọi người vẫn thường mua ngoài chợ, trong các shop online hay những quán ven đường.

Tôi hi vọng, “Harapi” sẽ mang lại nhiều niềm vui cũng như sự hài lòng đối với các quý khách hàng. Nếu có bất cứ điều gì phiền lòng, xin hãy liên hệ theo hotline: 0983.533.484 (0981.640.006) hoặc inbox cho Page, tôi sẽ là người trực tiếp trả lời.

Xin chân thành cám ơn