27/08/2021
[1]
nhà bà ngoại nằm trên một quả đồi.
một căn nhà cấp bốn rộng rãi, mát mẻ, có sân đằng trước và vườn đằng sau nữa. Tuổi thơ của mình gắn liền với nhà bà ngoại, cả cậu mợ của mình và thêm hai đứa trẻ con. Mình đã từng ko thích cuộc sống tù túng và tối tăm ở đây.
hàng xóm cách xa nhau tính bằng từng dãy đồi, vườn chè, hay đơn giản là mấy phút rong ruổi trên xe đạp. vì thế mà nhà bà ngoại yên tĩnh cực kì.
lúc bóng tối phủ xuống nhìn ra ngoài chỉ thấy mấy bụi tre già cỗi, đen kịt và cao lêu nghêu bao quanh sân nhà.
cái vườn chè ban ngày bà hay lúi húi cũng nhòe đi
lúc đó trong mắt mình điều gì cũng trở nên khó chịu
mình ghét cái ánh sáng vàng khè của bóng đèn dây tóc treo trong gian bếp, và cả gian trên nữa. Mình ko ưa cái mùi khói bếp nồng nặc bốc lên từ đống củi khô cháy lách tách tý nào.
lời nói dối của ông ngoại khi an ủi mình, cả mâm cơm lúc nào cũng lặng yên, thỉnh thoảng có vài câu dỗ dành của mợ
mình sợ hãi trước những con đom đóm lập lòe xanh lét đậu trên chiếc màn bà buông, tiếng côn trùng rỉ rả, quả vải sâu cuống chua lòm, lá cây rơi rụng, ánh sáng của những trưa hè nắng gắt, những câu chuyện rùng rợn ông kể, quả xoài chọc vội, tiếng bà cào thóc ngoài sân, lá chè phơi khô lạo xạo, hay những ngày mùa tiếng máy tuốt lúa ồn ã,...tất cả những điều đẹp đẽ giản dị ấy mình quá nhỏ để cảm nhận được.
mình đã đem nỗi nhớ bố mẹ trút lên tất cả mọi người
mình thích những nơi đông đúc náo nhiệt, vì vậy mình ghét cay ghét đắng sự im lìm, tù đọng và chán chường ở đây. Càng nhớ nhà vô cùng.
bé quá nên ko hiểu lý do phải ở nhà bà một thời gian lâu như vậy
cũng ko hiểu có một sự khó chịu mang tên nỗi buồn