30/09/2022
Chào cậu, wei wei's blog đâyyyy
Không hiểu sao, thời tiết của tháng 9 lại khiến con người ta phải thổn thức suy ngẫm...
Ngày tháng chông g*i vẫn còn đó, và tớ sẽ tiếp tục bước đi...
Hàn Lộ: những ngày này bán cầu Bắc nhận được ít lượng nhiệt, nên thời tiết thực sự rất mát mẻ. Đi trên đường, cảm nhận được từng làn gió thổi qua, tôi dang rộng hai tay ra đón nhận những 'tinh hoa" mà mùa thu đem tới.
Ngày hôm ấy, một ngày mưa tầm tã, dù là ở thời điểm nào. Gió rít, mưa xối xả, từng hạt mưa như chứa đựng nỗi niềm của tôi trong đó. Tôi sẽ không nói rằng, ông trời như đang thương cảm cho tình cảnh của tôi đâu, bởi sự thương cảm đến từ mọi người xung quanh, khiến tôi, rõ ràng, cảm thấy ngột ngạt.
Lớp 1+2
Môi trường mới, thầy cô mới, bạn mới,...
Trên chiếc xe Wave đã phai màu, ông nội đón tôi về trên từng con ngõ nhỏ. 2 chị em tôi, cùng ngồi trên chiếc xe máy ấy, đòi ông phải mua bánh kẹo cho, có hôm đòi đi chơi cầu trượt. Nhìn những đứa bạn khác được bố mẹ đón về, tất nhiên, tôi sinh ra ghen tị, năn nỉ mẹ đón, tôi lúc ấy cũng không hề nhận ra tình yêu thương mà ông bà đã dành cho đứa cháu bé bỏng...
Lớp 3
Môi trường mới, thầy cô mới, bạn mới,... nhưng nó theo một nghĩa khác.
Thời gian đầu khi chuyển trường, ngày nào đi học tôi cũng khóc, vẫn chưa thể quen được lớp có nhiều bạn đến như thế. Đâm ra tôi lo sợ.
Trên đường đi học về, lúc này 2 chị em tôi học cùng trường tiểu học, ông tôi vẫn đứng chờ ở ngoài sân, "nghển cổ" xem đứa cháu của mình ra chưa? Một thời gian sau, quen được bạn mời, bài tập về nhà cũng nhiều lên, tôi ở trên lớp cố làm cho xong bài ( để về nhà đỡ phải làm), làm ông tôi đứng chờ ở dưới mãi. 1 đứa cháu không hiểu chuyện, làm ông phải đứng chờ, dưới sự đông đúc, tấp nập, chen chúc của dòng người.
Lớp 4+5:
Nỗi lo duy nhất của tôi khi ấy là cô giáo, bài tập về nhà, và đứa lớp trưởng. Hoàn toàn vô lo vô nghĩ, hoàn toàn thoải mái, trời mưa cũng vui vẻ ngắm nhìn những hạt mưa rơi, cũng không khóc trên đường đi về nhà. Vẫn trên chiếc xe Wave đã bạc màu, ông chờ hai chị em tôi về nhà, trên đường đi, tôi ngân nga hát bài hát tôi thích nhất, nói những lời tôi muốn nói nhất, và nhìn những thứ đáng nhìn nhất. Hoàn toàn không bị những tác nhân xung quanh tác động vào, càng không bị lí do tắc đường làm căng thẳng...
Lớp 6:
Môi trường mới, thầy cô mới, bạn mới,...
Ông không còn đón tôi nữa, vì trường tôi học quá xa, thay vào đó là anh tôi. Những ngày tháng năm đầu năm lớp 6 ấy quá kinh khủng mà tôi, k còn muốn nhớ lại nữa. Tôi bị stress vì suy nghĩ quá nhiều, stress vì quá nhaỵ cảm, stress vì bị một nhóm bạn chơi xấu,...Tất cả những vấn đề ấy, dường như là quá sức đối với một đứa học sinh 11 tuổi. Không biết, tôi đã phải hứng chịu bnhiu lời nói độc địa đến từ mấy người, thực sự không biết. Rồi khi mọi chuyện dần lắng xuống, thì tôi bị dằn vặt bởi sự ngu dốt của mình, đã từ bỏ môt người bạn rất tốt...
Lớp 7
Tôi không còn sợ nhóm bạn kia nữa, mà thay vào đó là cãi nhau tay đôi luôn, bởi lẽ tôi cảm thấy đủ rồi.
Lớp 8
Tôi học buổi chiều...
Và không ai có thể đón tôi được nữa, vì ai ai cũng bận. Đành phải nhờ " Grab hỗ trợ". Vầng, cứ thế, tôi đã có người đưa đón rồi...
Những ngày đầu học lớp 8, tôi bị dằn vặt, bị suy nghĩ, bị lệ thuộc quá nhiều vào cảm xúc của ngkhac. Mọi chuyện không chỉ dừng lại ở năm lớp 6, mà ở năm lớp 8 nó còn lên một tầm cao mới! Chưa bao giờ, chưa bao giờ, tôi lại cảm thấy mình lạc lõng đến thế. Dường như nỗi sợ cô đơn của tôi đã lấn át tất cả: cảm xúc, suy nghĩ, hành động. Tôi, giờ ra chơi bắt buộc phải có bạn nói chuyện cùng, không thì tôi không thể chịu nổi mất. Tôi cũng không có quyền giận dỗi, vì tôi biết, nếu tôi mà giận, thì sẽ lại cô đơn...Tôi cũng không muốn vì sự cô đơn ấy, mà phải tìm một người tạm bợ để tôi nói chuyện cùng mặc dù chả hợp nhau tí gì. Nên, đành vậy...Để không cô dơn à? Vào một nhóm nào đấy mà nói chuyện đi! Không, tôi thực sự không thể hoà hơp được với cái bầu không khí của họ, mà nói thật, nhiều lúc, tôi còn chả biết họ đang nói về vấn đề gì. Tôi còn bị phụ thuộc quá nhiều vào cảm xúc của người khác. Họ giận, tôi suy nghĩ xem mình có làm sai kh? Họ buồn, tôi cũng snghi xem mình đã nói gì? Họ xin lỗi, thì tôi lại dằn vặt làm sao lại tha lỗi cho họ nhanh như vậyyy, mặc dù, những chuyện đó làm tôi suy nghĩ rất nhiều, thâm chí là khóc. Tôi cũng chưa từng nghĩ rằng, một đứa trẻ hồn nhiên lúc trước, lại trở thành một con người, luôn sống vì ngkhac như vậy. Buồn, cũng phải cười cho đỡ lạc lõng. Giận cũng vẫn phải tha lỗi, vì không còn ai để nói chuyện cùng. Lớp có 17 nữ, mà ai ai cũng có đôi có cặp hết rồi, cũng đâu thể dành thời gian trò chuyện được với tôi? Đến cả đứa bạn mới, cũng bắt đầu hoà nhập được. Tuổi 13, cái tuổi bắt đầu bị áp lực thi cử, nếu thi chuyên thì giờ phải học ngayy, ngayyyy! Thì peer pressure cũng đâu thể tránh khỏi. Mà cái vấn đề này của toyy, nó thực sự rất nặng rồi. Thực sự mà nói, thì tôi luôn so sánh, lại còn so sánh với những người giỏi nhất nhì lớp. Biết rằng, họ không là mình, mình cũng không thể sống thay họ được, nhưng A vừa giỏi hơn mình, vừa được yêu quý hơn mình, vừa có sức ảnh hưởng trong lớp hơn mình, lại còn vừa được nhiều bạn hơn mình. Sẽ ghen tị chứ, sẽ buồn bã chứ, khi chẳng một ai quan tâm tới...Ngày trước, mỗi ngyaf đi học đều mong sẽ vui một chút, sẽ có nhiều trải nghiệm một chút, lớp sẽ có nhiều trò chơi hơn, vậy mà giờ, chỉ mong mọi chuyện có thể suôn sẻ....
Send a message to learn more