25/03/2023
Thật tuyệt vời một kỷ niệm!
Ồn ào và náo nhiệt, đông đúc và nhộn nhịp; có lẽ vài tính từ này thôi là chưa đủ để miêu tả Lê Quý Đôn trong những khoảng thời gian vừa qua. Đối với nhiều người, chúng ta chưa từng được chứng kiến một Lê Quý Đôn tràn đầy sức sống và nhiệt huyết như bây giờ. Vẫn nhớ như in những hành lang, những khu vực sảnh ấy, đâu đâu cũng chật ních bóng người, cứ hễ là còn chỗ trống, là sẽ có người điền vào ngay. Hiện lên trong không gian ấy, là những hình ảnh đã dần trở nên quen thuộc; những chiếc loa đặt lệch, bên trong còn vang vọng thanh âm của vài bài dân vũ hòa với tiếng hô hào mạnh mẽ của những con người tràn đầy nhiệt huyết; những chiếc nón trườn mình dưới cái nắng cuối xuân, lan tỏa một mùi sơn nồng nặc. Khi nhớ lại, lòng ta bỗng trở nên bồi hồi.
Thật buồn cười, khi bước vào trại, cả ba khối lớp 10, 11, 12 đều mang trong mình một tâm trạng chung, đó là hoang mang và lo lắng, bởi lẽ đối với cả ba khối lớp thì đây là lần đầu tiên làm “chuyện ấy”, có những cảm xúc như vậy có lẽ là điều dễ hiểu. A5 cũng không ngoại lệ, thấp thỏm, lo âu, tràn đầy hoài nghi về khoảng thời gian sắp tới, và cái sợ lớn nhất vẫn là sợ trại lần này sẽ không mang đến những niềm vui như kỳ vọng. Để rồi, không biết là do duyên hay do số, tạo hóa đã mang D2 đến với A5, như những mảnh ghép còn thiếu trong một bức tranh vẹn toàn về tuổi thanh xuân đầy màu sắc, D2 đã đến và thổi vào một làn gió tươi mát để A5 quên đi cái nóng của những ngày quý xuân. Nếu mà đến nói về sự may mắn và biết ơn của A5 khi gặp được D2 thì bài viết này có lẽ là không đủ. Tua nhanh đến buổi tập flashmob lần đầu tiên, đây là lúc những con người của hai lớp tụ họp khá đông đủ và trao cho nhau những ánh mắt đầu tiên, có những người mới thấy mặt lần đầu, nhưng cũng có những người đã quen nhau từ lâu, tất cả bỗng tạo nên một không khí thật ngượng ngùng, những chàng trai với hai gò má đã đỏ ửng, những cô gái với dáng vẻ dịu dàng từ từ bước tới đưa ra những lời chào hỏi đầu tiên, và thế là buổi tập nhảy đã diễn ra và kết thúc trong những cảm xúc khó tả thế đấy. Nhưng chỉ mất vài buổi thôi, những cảm xúc ấy dần trở nên tan biến, để lại là những tiếng cười giòn giã, thoải mái; cảm giác như hai lớp đã thân nhau từ rất lâu rồi vậy.
Càng gần đến trại, chúng ta càng cảm nhận được cái hối hả và bận rộn trong công tác chuẩn bị. Những buổi tập nhảy, giờ đây phải lấn sang cả buổi tối để kịp hoàn thành tiết mục. Đến lúc này, những đôi chân đã thấm nhuần mệt mỏi, những đôi bàn tay đã rệu rã vì phải bưng bế quá độ, nhưng đọng lại trên khuôn mặt của mỗi người vẫn là những nụ cười thật tươi xen lẫn niềm hào hứng. Trại. Cuối cùng cũng đã diễn ra với biết bao nhiêu sự mong chờ, A5 và D2 đã thật sự bùng cháy bằng tất cả sự nhiệt huyết và quyết tâm; chúng ta đã hoàn thành bài các bài nhảy dù chưa hoàn hảo nhưng vẫn là trọn vẹn; vượt qua mọi thử thách, trò chơi bất luận kết quả có thế nào. Thật quả là tuyệt vời. Để rồi, bùng nổ nhất vẫn là khi ngọn lửa trại được thắp lên, ánh sáng phát ra như thắp sáng cả một khoảng không rộng lớn, đủ để châm lên ngọn lửa nhiệt huyết của bất kì con tim đang nguội lạnh nào. Chẳng ai còn quan tâm đến cái nóng được tỏa ra từ trung tâm, tất cả cùng hòa mình vào giai điệu thăng hoa của tuổi trẻ và hoài bão, cố hò hét thật to để trút đi những buồn phiền mà mỗi người chúng ta đã phải chịu đựng. Bỗng ta chợt lặng đi, đứng thẫn thờ khi nhìn thấy dòng chữ “Lê Quý Đôn” đang dần lụi tàn, có lẽ đó là báo hiệu rằng thời gian của chúng ta không còn nhiều nữa, nhắn nhủ rằng chúng ta phải nỗ lực hơn nữa vì những nguyện vọng còn bỏ ngỏ. Rồi ta lại hoà mình vào dòng người.
Trại. Vẫn luôn là vậy. Ngắn ngủi nhưng quý giá. Sự kết thúc của nó để lại những khoảng lặng trong tâm hồn của nhiều người, những cuộc tình dang dở vẫn đang cần được viết tiếp, dẫu vậy những kỉ niệm đẹp này sẽ theo chúng ta đến suốt cuộc đời.
Cảm ơn trại Lê Quý Đôn vì đã tạo nên những giai điệu ngọt ngào của thanh xuân.
Cảm ơn các thầy cô, quý phụ huynh vì đã biến những điều diệu kỳ thành hiện thực.
Cảm ơn tập thể D2 vì những kỷ niệm tuyệt vời nhất.
Cuối cùng, dù trong bất cứ khoảng thời gian nào, hoàn cảnh nào thì hãy luôn giữ trong mình một ngọn lửa của sự nhiệt huyết; đối mặt với khó khăn, thử thách bằng lòng dũng cảm và sự kiên trì; để rồi dẫu kết quả có ra sao, thì chúng ta sẽ không phải nuối tiếc!
_____________________________
-.. ..--- / --- .. --..-- / -. . ..- / -.- .. . .--. / ... .- ..- / - .... .- - / ... ..- / - --- -. / - .- .. --..-- / - .... .. / -.-. .- -.-. / -.-. .- ..- / ...- .- -. / ... . / -.-. --- .-.. .-.. .- -... / ...- --- .. / -.-. .... ..- -. --. / - --- / -. .... . --..-- / -.-. --- / -.. ..- --- -.-. / -.- .... --- -. --. / ..--..